Anh - một chàng sinh viên nghèo. Làm thêm vất vả để kiếm thêm tiền trang trải học phí. Em - tiểu thư cành vàng lá ngọc con nhà khá giả, gia đình có mấy osin. Lần đầu tiên về quê đến cây tỏi, cây hành em cũng không phân biệt được.
Anh gặp em lần đầu tiên trong ngày khai giảng. Em đứng đó vui cười với đám bạn, mải mê làm đổ cốc coca lên váy trắng. Ngượng ngùng anh đưa em áo khoác che vết loang. Giây phút ấy em mãi không quên anh.
Bốn năm học đại học, em muốn giúp anh nhiều lắm, muốn cuộc sống anh đỡ vất vả vì phải vừa học vừa làm. Đưa tiền anh đâu có nhận, anh nói anh không làm được cho em thì thôi...
Tốt nghiệp đáng lẽ chia tay, chỉ là tình yêu thời Đại học thôi mà. Nhưng em đã quyết định theo anh. Gia đình em phản đối quyết liệt, nhưng em vẫn chọn cho mình người đàn ông của cả cuộc đời.
Nên vợ nên chồng, về quê sống trong căn nhà tồi tàn của anh. Rồi em mang thai, nhiều khi trái gió trở trời đau ê ẩm. Anh thương em, đông cũng như hè đi làm thêm kiếm tiền nuôi vợ.
Thế rồi trong một tai nạn, anh liệt đôi chân. Nằm một chỗ ở nhà, tất cả mọi việc đều trông cậy vào em. Bố mẹ thương em đến đón em về nhưng em từ chối. Chữa bệnh cho anh em bán mọi thứ trong nhà, cuối cùng cũng hết. Bố mẹ em thấy con khổ lại cho tiền.
Cứ thế cuộc sống nghèo ở một vùng quê, em làm giáo viên, anh nằm nhà viết sách. Em đã trút bỏ hình ảnh cành vàng lá ngọc năm nào để trở thành người vợ đảm. Đi chợ mặc cả, quần áo bình thường, cân đong đo đếm còn tốt hơn những người phụ nữ khác.
Bác sĩ bảo chồng bà không còn đi được nữa, nhưng em không tin, hàng ngày vẫn bóp chân cho anh, hi vọng phép màu sẽ đến. Ngày ấy em có nghe nói có một bác sĩ châm cứu giỏi. Em đèo xe 50 km đưa anh đi châm cứu hai ngày một lần không kể ngày nắng cũng như ngày mưa ngày lạnh ngày nóng.
Anh nhìn em khóc: nếu có kiếp sau, anh sẽ không bao giờ yêu em nữa, em quá khổ vì anh.
Một năm sau phép màu đến thật, chân anh hồi phục cũng là lúc anh nhận được giải thưởng quốc tế từ những cuốn sách anh viết. Không ai nghĩ sẽ có ngày hôm nay.
Rồi họ mời sang Pháp thuyết trình ba năm, anh do dự, em nói: phải đi, cơ hội không đến hai lần.
Nhìn lại quãng đời, em đâu còn trẻ đẹp như xưa...Chồng, con, vất vả, thân hình gầy gò ốm yếu. Pháp là đất nước của tình yêu, nhiều người nói anh đi sẽ không trở lại. Em chỉ mỉm cười đáp lại: em đã qua bao nhiêu sóng gió, vì một việc thế này em không sợ mất anh.
Ba năm sau anh về, không báo trước, muốn dành cho em một sự bất ngờ. Nhưng vừa xuống xe anh đã thấy em đứng đó. Anh hỏi sao biết anh về mà ra đón, em trả lời: Em đã chờ ở đây mỗi ngày, chỉ cần là xe từ sân bay về là em không bỏ qua chuyến nào.
Anh chỉ khóc mà nói: nếu còn có kiếp sau, anh sẽ không bao giờ yêu em, tình yêu của em làm anh đau lắm, đau lắm tình yêu của em quá nhiều khổ đau...
Em đáp trả lời anh: tình yêu luôn là khổ đau cay đắng. Tình yêu như một bông hoa sen, hoa đẹp nhưng nó có cái nhụy sen rất đắng. Nếu có kiếp sau em sẽ vẫn muốn được yêu anh!!!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét