Thứ Bảy, 14 tháng 10, 2017

Mãi bình minh mới mẻ một nhành xuân!

         
           Cuộc đời nào chẳng đau khổ, buồn vui
          Mộng ước nào chẳng giàu sang, hạnh phúc?
          Con đường đời bao chông gai, khó nhọc
          Phía trước tương lai – ta vượt dốc băng đèo.

          Thời trai trẻ vượt qua núi cao
          Đến đất bằng bước chân chậm lại,
          Ta tận hưởng cỏ cây hoa trái
          Hạt giống ta gieo trí tuệ, tâm hồn.

          Giữa dòng đời giông bão mưa tuôn
          Hãy vững bước vượt lên, em nhé
          Cười với đời để mình luôn tươi trẻ
          Mãi bình minh…mới mẻ một nhành xuân!

Thứ Bảy, 7 tháng 10, 2017

MŨI THÍNH


Để giảm tốc độ gặm chân gà của Bờm, Tễu lên tiếng:
          - Lão Lâm trọc có cái mũi thính hơn mũi chó, hôm rồi đi săn với lão, con thú còn ở tận đẩu đâu mà lão bắt mùi được, thánh thật!
Nâng lon bia lên, làm một hơi, ném cái rẻng, Bờm nhũng nhẵng:
          - Thế thì có cái gì đáng nói. Thú có mùi của thú.
 Rồi lại cầm chân gà gặm ngon lành. Nhìn cách ăn của Bờm, bất giác thằng Ngô cầm trái cóc, cắn một miếng, chưa kịp nhai đã nhăn mặt, ngoái ra sau, nhả xuống sàn.
          - Như thế nào mới là mũi thính, cha nội?
Bờm ngưng nhai, hỏi lại:
          - Đốt một cái lông gà mày có thấy khét?
          - Có.
          - Vậy bỏ cái lông gà đó vào một rổ lông vịt, đốt lên mày có phân biệt được khét lông gà và khét lông vịt không?
          - Không.
          - Vậy thì được rồi.
Lại nhai chân gà, Tễu lên tiếng:
          - Kể tiếp đi cha nội, lấp la lấp lửng quá chừng.
Tu một hơi, đặt lon bia xuống bàn, Bờm vỗ vai thằng Ngô:
          - Thằng Cải, bạn mày ấy, hút Bat Tô quen rồi, vậy mà qua một đêm,  có hơi thuốc ba con năm trong nhà nó vẫn nhận ra.
          - Xạo quá cha nội!
          - Mày không tin? Thằng Tễu không tin? Nhưng tao tin. Chính miệng thằng Cải nói ra. Nó kể vừa đi công tác về con vợ kêu thằng con chưa giáp tôi bỏ bú, đòi đưa đi khám bác sĩ. Nó kêu vợ nó vạch vú cho nó coi. Khịt mũi một cái, nó bảo nghe mùi ba số năm. Ngậm núm mút vài cái, nó bảo vợ cho con bú thử coi, ai dè thằng con bú liền. Hóa ra bé con cũng nghiện mùi Bat Tô chúng mày ạ!
Thằng Tễu, thằng Ngô há hốc mồm, Bờm tỉnh queo, uống cạn lon bia, vứt cái rẻng xuống sàn.
          - Phân biệt mùi vẫn chưa tài, cái không có mùi mà biết chính xác mùi mới tài. Rứa mới phục!
Bờm gặm chân gà, cười cười nhìn mặt thằng Ngô khi co khi giãn. Tễu lẩm bẩm:
          - Cái không có mùi…mà biết chính xác mùi…là cái quái gì…
          Sợ thằng Ngô đứt dây máu não, với cái chân gà cuối cùng, Bờm nói:
          - Mùi tiền, rứa mà không biết.
Tễu cười ha hả:
          - Thằng ni thông minh đột xuất. Hắn nói tau mới nhớ ra, cái ông quan đầu tỉnh Đ.N giấu tiền kĩ rứa mà mãi ngoài HN, cách xa ngàn dặm, người ta vẫn nhận ra…
Thằng Ngô láu táu như vừa phát minh ra lực đẩy thứ hai không bằng:
          - Tau nhớ ra rồi, ở bên Tàu có lão quan đầu triều Hòa Thân chuyên ăn của đút lót các quan dưới quyền, đứa nào giấu diếm hối lộ, chung chi không hợp lí là lão cách chức, thành ra tham nhũng có hệ thống. Đúng là làm quan càng lớn mũi càng thính mùi tiền.
          Bờm chống gối đứng dậy bước ra khỏi quán, hết chân gà thì lấy gì để nhậu. Trời đổ mưa, Tễu chạy theo, vỗ vai Bờm, nói trong hơi thở: “Mấy ông thanh tra quan đầu tỉnh Đ.N có khi nào nhậu chân gà như tụi mình không mày”.