Chủ Nhật, 3 tháng 3, 2013
LỜI ĐÁ VỌNG PHU
Sao chàng đi biền biệt
Để thiếp bồng con trông ngóng mỏi mòn
Biển xanh rộng mênh mông vạn dặm
Chàng cô đơn, thiếp lẻ bóng bên con.
Lòng thủy chung héo khô hóa đá
Chẳng thiết tha chi vui thú cuộc đời
Thiếp cay đắng, tủi hờn, nghiệt ngã
Ôm chặt con cùng hóa đá chàng ơi!. . .
Rồi một ngày người ta nung vôi
Thiếp và con tan ngàn trăm mảnh
Không còn được ngóng trông dẫu biết rằng vô vọng
Kiếp đá ngàn đời sao kiếp đá mỏng manh!
Biển ngoài kia vẫn rộng vẫn xanh
Vẫn ôm ấp đảo chìm đảo nổi
Vẫn người ra đi vẫn người ở lại
Mảnh buồm xưa thay bằng khói con tàu.
Cuộc sống nay hối hả trôi mau
Họ tiếc thời gian lấy đâu chờ đợi?
Thiếp buốt con tim trước phút giây lạc lối
Tình yêu còn chờ đợi - thủy chung?
Thiếp và con đã đứng mấy ngàn năm
Đã lắng nghe triệu tấm lòng người vợ
Là đá tâm hồn vững vàng điểm tựa
Một nửa thế gian đi qua chiến tranh.
Dẫu này đây đất nước hòa bình
Không nhân văn ắt thành vô đạo
Chẳng thể đẹp hơn với tài năng thuyết giáo
Khi đập phá dần biểu tượng nhân dân!
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét