Tôi viết bài thơ này kính tặng các chị, những người đã đi qua cuộc kháng chiến chống Mĩ cứu nước, chưa tìm được một nửa của mình, nhân ngày Quốc tế Phụ nữ 8 tháng 3.
Chị trồng luống hoa xuân
Luống hoa xuân nở muộn,
Giờ chị chưa lấy chồng
Bởi chiến tranh đến sớm!
Một lời hẹn Trường Sơn
Nặng tình như dãy núi,
Chị nhận lá thư cuối
Cùng tin anh hy sinh.
Lửa đau thương chiến tranh
Đốt thiêu bao tuổi trẻ,
Chị tôi chỉ một thôi
Giữa muôn người như thế.
Chị tự tặng cho mình
Luống hoa chị tự trồng
(Luống hoa xuân muộn ấy
Giờ rực rỡ đơm bông).
Chị vẫn nhận hoa hồng
Với bao nhiêu lời chúc,
Lời chúc chẳng vẹn tròn
Vì thiếu từ: "hạnh phúc".
Chiến tranh đã kết thúc
Hơn ba chục năm trời
Chị sống bằng ký ức
Tình yêu chẳng phôi phai.
Cái hy sinh lớn nhất
Không phải là hy sinh
Mà đang là phải sống
Với nỗi buồn chiến tranh!
Chị lại trồng hoa xuân. . .
Cảm ơn tác giả đã cảm thông, chia sẻ với những người như chúng tôi.
Trả lờiXóaQuỳnh Vân - TNXP 1972-1974