Thứ Hai, 25 tháng 3, 2013

LÂM TẶC

CHƯƠNG XVI

     Man Hoa xếp quà tặng bác Tính gái vào cái túi dết. Trái bầu đựng mật ong rừng xếp ở giữa, xung quanh chèn măng khô, mộc nhĩ, mấy kg nếp than. Chín thang thuốc khớp cô nhờ già Bân lấy được sao tẩm gói trong lá chuối hơ mềm, vuông vức như bánh chưng, phía ngoài bọc thêm bằng vỏ bao xi măng để Quân dễ xếp vào ba lô. Còn món quà cưới của cô được gói cẩn thận bằng mấy tờ họa báo Liên Xô như một chiếc hộp, buộc bằng sợi dây len hồng thắt rít, kết lại ở giữa như một cái nơ. Ưng ý với món quà, Man Hoa cầm  ngắm nghía rồi đặt lên một nụ hôn mà nước mắt muốn trào ra. Thở dài nhè nhẹ, cô đặt nó lên bàn rồi đi nấu cơm. Sáng nay cô phải vào trại cây giống nhận cây sớm, không chờ tàu xuôi tiễn anh Quân và anh Chính được. Mọi việc xong đâu đấy, cô tính xuống nhà bè gặp Quân dặn dò việc sắc thuốc cho bác Tính gái, quà cáp đám cưới. . .thì con Mực sủa ăng ẳng, vẫy đuuôi tít mù, Quân đã mở cổng đi vào. Bỗng dưng cô đỏ bừng mặt, tim đập gấp, cô vừa nói vừa thở:
     - Anh Chính đâu anh?
     - Đang đi thu lưới cùng sư phụ. Anh cũng tính đi nhưng sư phụ bảo lên đây em nói chuyện sắc thuốc gì đấy.
     Man Hoa chỉ dẫn cách sắc thuốc, uống thuốc cho Quân. Cô dặn kĩ những diễn biến có thể xảy ra trong lúc uống thuốc y lời già Bân. Sau đó, cô chỉ quà của bác Tính gái, của Chính.
     - Quà cưới của cha em là cái chăn con công, em bỏ nó trong cái túi thổ cẩm. Cái túi để Việt Thảo đựng đồ nhẹ đi làm, đi chơi đều hợp. Còn đây là quà của em - vừa nói cô vừa đưa gói quà cho Quân, có điều nó chưa trọn vẹn lắm, phải nhờ anh thì mới hoàn chỉnh.
     Quân cầm gói quà, nhìn Man Hoa như không hiểu ý cô muốn nói gì.
     - Em nhờ anh mua bông bỏ vào ruột gối. Bông ở đây có nhưng nhồi vào nó thêm cồng kềnh, mà anh đường thì xa.
Quân ngạc nhiên:
     - Em cũng có quà tặng Việt Thảo à?
     - Đây là món quà tự tay em làm, em chúc anh và Việt Thảo mãi mãi hạnh phúc!
     - Sao? Em nói sao?
Man Hoa nói chầm chậm, cố nén xúc động:
     - Em chúc anh và Việt Thảo hạnh phúc!
     - Trời đất! Tầm bậy nào, là đám cưới việt Thảo thôi chứ!
Đến lượt Man Hoa ngạc nhiên:
     - Sao tháng trước anh bảo "tháng sau cưới". Thế Việt Thảo cưới ai?
Quân nhớ lại câu chuyện tháng trước.
     - Anh chưa nói hết với em là về dự đám cưới Việt Thảo, cô em tinh thần của anh.
Man Hoa trào nước mắt, cô không thể kìm nén cảm xúc của mình, cô không cần giấu Quân, cần gì phải giấu? Với Quân, cô yếu đuối, ủy mị có sao đâu.
     Quân chợt hiểu. Lòng anh xốn xang lạ thường. Thời gian gần đây anh cảm nhận Man Hoa gầy và xanh hơn nhưng anh không dám hỏi. Cứ nghĩ công việc lâm trường, việc nhà bận rộn man Hoa ít có thời gian nghỉ ngơi. Giờ đây Quân hiểu tình cảm Man Hoa đối với mình là như thế nào. Nhẹ nhàng, Quân dùng ngón tay cái chùi nước mắt cho Man Hoa.
     - Sao em khóc?
Man Hoa nắm bàn tay của Quân:
     - Sao anh chùi nước mắt cho em? Anh không biết thật ư?
     - Anh...anh không...dám biết.
Man Hoa vẫn cầm bàn tay Quân. Cả hai thấy ấm áp và dường như có nguồn điện từ đó lan khắp cơ thể. Một lúc sau, Man Hoa nói:
     - Anh chùi nước mắt cho em đi.
     - Em cầm tay anhsao anh chùi, nước mắt em khô rồi đấy thôi.
     - Chưa khô đâu, bắt đền anh đấy.
Quân lại dùng ngón tay cái chùi nhẹ khóe mắt Man Hoa. Cái cảm giác mịn màng của làn da con gái trắng hồng, cái nhìn đắm đuối, trìu mến làm cho gương mặt anh cũng đỏ bừng lên. Chưa bao giờ anh thấy con tim mình xao xuyến như bây giờ. Tình yêu của anh đối với Man Hoa bấy lâu bị đè nén bởi lòng tự trọng hay nói đúng hơn là sự tự ti. Sư phụ nói đúng, trí tuệ làm ra tiền bạc chứ tiền bạc không mua được trí tuệ. Vậy thì sao mình không dám thể hiện tình cảm, đón nhận tình cảm? Chỉ suy nghĩ bấy nhiêu đó thôi mà Quân tỉnh táo lại:
     - Thế giờ em có tặng món quà nữa không? Anh có một nửa đấy.
     - Không chia được đâu, em xin lại, em tặng Việt Thảo cái khác.
     - Thế còn của anh?
Quân hỏi với giọng trìu mến pha chút chọc ghẹo.
     - Em giữ, khi nào anh cưới em đưa.
     - Anh cưới ai?
     - Không biết.
Man Hoa lại nắm tay Quân, lần này cô nắm bằng cả hai tay.
     - Anh này, em tính tặng Việt Thảo chiếc đồng hồ đeo tay có được không?
     - Có cho anh chung với không?
     - Chỉ sợ anh chung quà với em rồi ai đó ghen rồi chết em thôi.
Giọng nói ngọt ngào, dễ thương làm sao. Người Quân cứ như có lửa, anh ngập ngừng:
     - Thế em có muốn biết chung quà với anh thì ai đó sẽ ghen không?
     - Em muốn!
     - Lắng nghe nhé.
Vừa nói Quân vừa kéo Man Hoa áp sát ngực mình.
     - Sư phụ ơi, sư phụ...
Man Hoa giật mình lùi ra vì tiếng gọi của Chính. Quân cũng lùi lại một chút. Cố trấn tĩnh lại, Man Hoa đùa, giọng nói của cô vừa đủ cho Quân nghe:
     - Hóa ra người ghen là. . .sư phụ!
Quân bước ra hiên, giọng không được tự nhiên:
     - Có cá không anh Chính?
     - Cũng được, nhưng tôi làm sẩy con cá chày to lắm.
Quân cười:
     - Con cá sẩy là con cá to mà.
     Man Hoa dọn cơm, ông Tám Cá vừa bước đến cổng đã hỏi:
     - Sáng nay con nghỉ một buổi có được không?
     - Có việc gì vậy cha? Giờ con phải ra trại giống nhận cây cho anh chị em trồng kẻo không kịp.
     - Có gì đâu, không bận lắm thì ở nhà tiễn thằng Quân, thằng Chính thôi mà!
     - Dạ, con cũng muốn vậy nhưng việc lâm trường làm không kịp. Anh Chính, anh Quân thông cảm cho em nghe.
Ánh mắt cô dừng lại ở đôi mắt Quân như xin lỗi, như nhắn gửi điều gì. Sợ Chính để ý, quay sang ông Tám Cá, Quân nói:
     - Bọn con về xong việc sẽ lên ngay, hay sư phụ không muốn bọn con lên nữa nên để em đi tiễn?
     - Bây về cả giờ trống huơ trống hoác. Về rồi ra nhanh con. Hay con đưa chị Tính lên đây luôn. mẹ con gần nhau đỡ phải lo.
     - Chắc mẹ con không đồng ý đâu. Chỉ khi nào con chắc chắn lập nghiệp thì may ra mẹ con đổi ý.
Ông Tám Cá thở dài:
     - Cáo chết quay đầu về núi, tuổi già chẳng ai muốn rời xa quê cha đất tổ. Nghĩ thoáng ra một chút, rộng ra một chút thì cứ trên đất Việt mình đâu cũng là quê hương. . .
Man Hoa mời ông Tám Cá, Quân, Chính ăn cơm.
     - Cha và hai anh ăn xong để đấy, trưa về con dọn.
Cầm cái túi xách ra khỏi cửa, Man Hoa quay lại:
     - Anh Quân ra ngoài này em nói tí xíu thôi.
Quân đứng dậy đi theo, đến cổng Man Hoa dừng lại. Cô lấy trong túi ra một xấp tiền đưa cho Quân:
     - Anh mua cho Việt Thảo cái đồng hồ.
     - Anh có tiền mà.
     - Anh cứ cầm lấy, mua không hết thì đưa em, thiếu thì anh bỏ thêm.
Man Hoa bỏ xấp tiền vào túi áo Quân.
     - Xong việc anh ra nhanh nhé, đừng để em đợi lâu, cầu mong anh may mắn trên đường đi, mau trở lại với em.
Quân cầm tay Man Hoa bất chợt đưa lên môi hôn:
     - Anh cũng nhớ em lắm, em giữ gìn sức khỏe nhé, em ốm đi nhiều đấy.
     - Tại anh đấy, anh ở bên em chỉ sợ lại chê em béo thôi. Anh vào nhà ăn cơm, em đi đây.
     Man Hoa không dám quay đầu lại, cô sợ lại không cầm nổi nước mắt. Tâm trạng cô nôn nao chen lẫn vui buồn. . .Anh Quân là của cô, chắc chắn thế. . .
     - Man Hoa, chờ đã.
     - Gì vậy anh? Cô dừng lại.
     - Anh để cuốn sổ tay đầu phản, lúc rỗi em đọc nhé, đọc hết những gì trong cuốn sổ ấy nhé.
     - Dạ.
     - Thôi em đi đi, anh vào đây.
     Man Hoa đếm cây mà cứ lộn lên lộn xuống. Ông Bường hỏi:
     - Có chuyện gì à, sao cháu không tập trung tí nào cả, xưa nay có như thế đâu?
Cô chống chế:
     - Dạ, cháu dậy sớm quá, không ngủ lại được nên buồn ngủ.
     - Thôi thế cháu cho chuyển cây đi, để bác nhận cho.
Mấy chị em gánh cây xuống suối, Long Sẹo cùng mấy cậu công nhân lâm trường xếp lên mảng. Dùng mảng chở cây kéo ngược suối được nhiều, nhanh hơn nhưng có đoạn phải vừa bơi vừa kéo nên chị em chịu. Man Hoa hỏi Long Sẹo:
     - Anh nhắm buổi sáng nay chở được mấy chuyến?
     - Có lẽ chỉ được hai chuyến thôi.
     - Vậy chị em gánh đủ hai chuyến cho các anh kéo, còn lại gánh bộ nhé.
     - Ối dào, từ từ mà gánh, làm cả đời chứ có phải một bữa, hai bữa đâu!
     - Nhưng gánh xong hai chuyến cho các anh còn sớm quá, nghỉ không tiện, với lại chuyển không kịp thì khó trồng đúng kế hoạch.
     - Kế với chả hoạch, cô thấy đã khi nào lâm trường làm đúng kế hoạch chưa?
Man Hoa không trả lời, cô cùng mấy chị em lên vườn ươm. Tiếng còi tàu từ sông vọng lên, đều đặn, nhỏ dần như đánh dấu một quãng thời gian đã trôi qua của buổi sáng yên lành.
     - Tiếng còi tàu!
Man Hoa buột miệng.
     - Á, à, cái cô này có vấn đề rồi đây. Còi tàu thì hôm nào chả thế. Khai mau, có chuyện gì? Lúc nãy đếm cây cũng lộn lên lộn xuống. Chị Thoa hỏi dồn
     - Còn chuyện gì ngoài chuyện yêu, phải không Man Hoa? Chị Diệp cười.
Man Hoa đi sau nên các chị không thấy cô đỏ mặt, nếu không sắc mặt cô cũng thay lời xác nhận rồi. Man Hoa chống chế:
     - Ai mà người ta thèm đâu, chị.
     - Ai mà người ta thèm - chị Diệp nhại lại, đến tao còn thích nữa là đàn ông.
     - Thế chị cưới em đi. Man Hoa phản công.
     - Chị đâu phải bê đê. Nếu là bê đê thì em toi đời với chị từ lâu rồi.
Chị Thoa chọc:
     - Diệp ơi, em bổ túc từ ngữ đi. giờ đây không ai nói bê đê đâu mà nói "thuộc hệ xăng pha nhớt".
     - Em chịu chị thôi, mới về thị xã có hai ngày mà tiến bộ quá ta.
Diệp không vừa.
     - Đi một ngày đàng học một sàng khôn mà. Khôn đâu chả thấy, chỉ thấy khổ là có.
     - Chuyện gì mà chị kêu khổ? Man Hoa hỏi.
     - Viết tường trình chứ sao nữa, Cả ngày ngồi viết. Vừa viết xong tay Thắng, trưởng phòng Tổ chức thu. Ông Kim vào hỏi, lại bảo viết nữa.
     - Viết cái gì chị, em cứ nghĩ chị đi họp công đoàn ?
     - Em không biết thật hay giả bộ không biết hả Diệp? Chuyện lâm trường mất gỗ lát, chuyện ông Minh Chột bán gỗ, rồi chuyện cây trồng chết héo ở tiểu khu 1a.50.
     - Sao không hỏi ông Minh Chột, Trí Vịt mà hỏi chi? À, em quên mất, chị là Chủ tịch công đoàn cơ sở mà. Diệp cười.
     - Em giễu chị đấy à? Công đoàn ở đâu chứ ở đây có cũng như không. Nói thiệt, cỡ Man Hoa làm Chủ tịch may ra mới đủ khả năng đấu lại lão Trí Vịt, MInh Chột.
     - Thôi chị, bàn luận làm gì. Để xem sắp tới mấy ông xử lý ra sao. Giờ, nhân lực thì thiếu, cây trồng chưa xong, nứa cho nhà máy giấy chưa có. Hôm qua em thấy hai anh cán bộ vật tư nhà máy lên làm việc với ông Trí Vịt rồi đấy.
Chị Thoa bực bội:
     - Đấy, nhóm chú Quân nghỉ việc mà tiếc. Nói đi rồi cũng phải nói lại, tôi như các chú ấy tôi nghỉ từ lâu rồi. Hình như những người đàng hoàng, chân chính không đậu được với lâm trường này.
     Nhắc đến Quân, Man Hoa lại bồi hồi. Giờ này tàu xuôi chắc đến Vườn Mít rồi. Bao giờ trở lại anh, năm, bảy hay mười ngày? Đừng để em chờ lâu nhé anh. . .
     - Cái cô này, không nghe chị nói gì à?
Man Hoa giật mình. Diệp quay nhìn cô, cười:
     - Chị Thoa hỏi "chú Quân làm gì"?
     - Dạ, anh Quân về quê rồi chị à.
     - Thảo nào từ sáng tới giờ cô cứ như người mất hồn.
     - Anh đi mang cả mùi hương
Tiếng chim hót cũng tầm thường làm sao.
Chị Thoa ngâm nga. Man Hoa đành thú thật:
     - Các chị đừng chọc em nữa. Em khóc đây này.
Thoa, Diệp không nhịn được cười nhưng cũng không chọc nữa. Giọng nói của Man Hoa chân thật mà nghe tội tội làm sao. Gánh đủ số cây xuống suối cho đám Long Sẹo, chị Thoa nói:
     - Thôi, hôm nay nghỉ sớm một bữa. Kiểu này rồi thì cả tháng không có chủ nhật.
  

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét