Em đừng hát “khúc sông quê”
Để anh mong nhớ ngày về cố hương
Cách xa ngút ngát dặm đường
Lắng bao kỷ niệm yêu thương ngọt ngào.
Bồi hồi giọng hát vút cao
Như đang hòa tiếng sáo diều vi vu
Trào dâng bao nỗi ưu tư
Quê hương thấm đượm lời ru tháng ngày.
Hát đi em, uống cho say
Cho quên đi cái kiếp này trầm luân
Cho dù vẩn đục tấm thân
Giọng ca em vẫn trong ngần vút cao.
Nhớ thương bến nước Ninh Kiều
Em đem tình ấy phổ vào miền Trung
Môi cười mà mắt rưng rưng
Để người nghe cũng trào dâng nỗi sầu.
Em buồn anh có vui đâu
Đời chưa dâu bể cũng “giàu gió sương”
Tủi sao thân gái dặm trường
Sa chân lỡ bước nẻo đường tối tăm…
Ra về lòng những băn khoăn
Mai đây em sẽ ôm cầm thuyền ai?
Nhục vinh cũng một kiếp người
Em như tôi cũng một thời chân quê!
Bài thơ hay đấy nhưng bạn không sợ vợ ghen à? Tớ thích bài thơ này nhưng không dùng tên thật, nói thế vì sao bạn biết rồi. He he...
Trả lờiXóaChân thật, lãng mạn mà sâu sắc.
Trả lờiXóaHay, nhân văn.
Trả lờiXóa