Em bé nhỏ giữa cuộc đời cao rộng
Không xinh tươi, duyên dáng mĩ miều
Ba má suốt một đời cơ cực,
Nên học hành cũng chẳng được bao nhiêu.
Em hạnh phúc bên bếp hồng của má
(Và đôi khi làm mồi nhậu cho ba),
Việc nhà nông cuốc cày trồng tỉa
Bàn tay em chai cứng theo mùa.
Em quen với cuộc đời bình dị
Mặc người ta nhung gấm lụa là
Áo trễ cổ, khoe lưng, hở rốn
Tóc nhuộm vàng, tay xách ví da.
Bạn bè gọi em là “hai lúa”
Con nhà nông, ừ đích thực chân quê
Nên chẳng thể tô son, đánh phấn
Ruộng nương kia khuya sớm đi về.
Em quen với cầu ao bé nhỏ
Sau buổi làm khỏa nước rửa chân
Thương con cò như em lam lũ
Mưa trắng đồng đôi cánh phân vân…
Thôi anh đừng trêu em nữa nhé
Để người ta… thương vụng nhớ thầm
Quên đi mất mình quê mùa chân chất
Thẹn thùng khi nghĩ chuyện trăm năm.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét