Thứ Bảy, 23 tháng 11, 2013

HỒNG TRẦN GẶP CUỘI



     Hồng Trần ngã lưng xuống triền đê, thư thái ngắm trăng. Bỗng một luồng sáng từ không trung xẹt xuống bên cạnh. Quay sang, thấy một người mặt trẻ con, dáng vóc cụ già nhưng xem ra rất nhanh nhẹn. Hồng Trần không biết chào sao cho phải phép thì vị thần tiên cất tiếng:
     - Ta là Cuội. Tuổi ta bằng tuổi cao tổ ông nội ngươi, thế nhưng thế gian cứ gọi ta là thằng, lịch sự hơn một chút là chú. Thôi, ngươi gọi ta là Cuội là được!
     Hồng Trần khoanh tay:
     - Con chào Cuội! Chẳng hay Cuội ghé trần gian làm gì ạ?
     - Ta đi học.
Hồng Trần nghĩ “Thần tiên cũng phải đi học? mà Cuội học cái gì nhỉ?”. Như đoán được suy nghĩ của Hồng Trần, Cuội cười, hỏi:
     - Ngươi băn khoăn ta đi học gì, phải không?
     - Dạ, đúng vây!
      - Ta là Cuội không đi học lừa thì học gì đây. Ta không học cho tử tế thì đừng hòng sống ở thiên đình.
     Hồng Trần ngắt một lá cỏ, đưa lên miệng nhấm, hỏi:
     - Sao Cuội không học trên thiên đình mà phải xuống trần gian? Với lại trần gian đâu có trường nào dạy lừa?
Cuội cười ha hả, vỗ vai Hồng Trần:
     - Hồng Trần ơi là Hồng Trần, ngươi vô tư quá đi! Đúng, không có trường nào trương biển dạy lừa nhưng trường nào cũng lừa cả. Cách học của ta là “Đi một ngày đàng học một sàng lừa”. Ta khác ngươi ở chỗ cùng đi trong nhân gian, ngươi chỉ xem cái đang diễn ra, còn ta xem cái đang diễn ra ấy có chỗ nào là lừa lọc không?
     Như chạm phải lòng tự ái, Hồng Trần bực bội:
     - Cuội hãy chỉ cho con trường nào cũng lừa xem nào?
    - Ta hỏi ngươi, khi tiếp thị “Tư vấn mùa thi”, các trường Đại học đều nói với học sinh phổ thông là sau khi ra trường trên 85% có việc làm, đúng không?
     - Dạ, đúng vậy!
     - Thế họ có thống kê những học sinh sau khi ra trường có việc làm rồi công bố trên website của trường không?
     - Dạ, làm gì có!
     - Ta biết, theo thống kê chưa đầy đủ của Tổng cục Thống kê, hơn 68% sinh viên tốt nghiệp ra trường không có việc làm. Vậy ngươi xem, đó có phải là lừa không?
Hồng Trần gãi tai:
     - Cái này thì đúng.
Nhưng có vẻ chưa phục lắm, hắn nói:
     - Đó là ở trường Đại học, còn trường phổ thông thì sao?
Cuội véo tai Hồng Trần, cáu:
     - Thôi ta nói nhanh để khỏi mất thời gian. Ta nói xong nếu không đúng ngươi cứ nhè đầu ta mà nhổ. Ta hỏi ngươi, các trường thực hiện chỉ tiêu Hội nghị cán bộ công chức đầu năm học như thế nào? Nâng cao chất lượng môn học ư? Được thôi, để khỏi ảnh hưởng đến xét thi đua cuối năm, giáo viên nâng khống kết quả học tập học sinh cho ngang hoặc vượt chỉ tiêu. Còn cách an toàn hơn là khi kiểm tra thì lơ đi cho học sinh chép bài nhau, giở tài liệu hay ra đề kiểm tra “sát sàn sạt” bài tập đã chữa khi dạy thêm. Thi cử thì chạy giám thị, chủ tịch hội đồng coi thi…Vậy đó có phải là lừa nhau không?
     Hồng Trần im lặng, bây giờ mới hiểu ra qua lời lẽ của Cuội. Theo cách nhìn ấy thì …đúng thật, đâu cũng lừa đảo. Cuội khai sáng cho hắn, còn Cuội rút ra bài học gì ở trần gian này nhỉ? Nghĩ thế, hắn hỏi:
     - Cuội này, cái gì ở nhân gian Cuội tâm đắc, đem về ứng dụng trên thiên đình?
     Lấy trái bầu đeo ở bên lưng, tu một ngụm nước, thở ra cái bong bóng, Cuội trả lời:
     - Cái ta tâm đắc nhất và vận dụng trên thiên đình thành công nhất là báo cáo thành tích, báo cáo tổng kết.
Ngẫm nghĩ một hồi, Hồng Trần lại hỏi:
     - Như lũ lụt ở miền Trung, chẳng lẽ báo cáo sai về thất thoát tài sản, người chết, người mất tích sao?
     Cuội uống hớp nước nữa, đưa trái bầu cho Hồng Trần.
     - Ngươi chắc khát rồi, uống một hớp đi!
Hồng Trần nhấp một ngụm, vị nước ở thiên đình  ngọt và mát làm sao.
     - Nước giếng tiên có khác, không trách gì thần tiên sống mãi.
     - Ha…ha…ha…nước sông này thôi, ta không lừa ngươi mà ngươi tự lừa mình đấy nhé. Đâu phải cái gì của thần tiên là cũng thần tiên, nhiều lúc còn phàm trần hơn cả phàm trần nữa…
Hồng Trần ngơ ngác đến tội nghiệp, Cuội vuốt tóc hắn, an ủi:
     - Ngươi thật thà quá, giờ ta hỏi lại ngươi rồi từ đó ngươi tự trả lời câu hỏi của mình nhé. Về diện tích lúa, hoa màu bị lũ cuốn, cứ cho rằng năng suất cao nhất, cái đó tính được, đúng không?
     - Dạ, đúng!
     - Diện tích nuôi trồng thủy sản có trên bản đồ rồi, nhưng có chỗ chưa nuôi, có chỗ bỏ hoang, có chỗ mới thả giống, nhưng khi báo cáo cứ quy sắp thu hoạch, điều đó chỉ Hà Bá biết chứ người làm sao biết được, đúng không?
     - Dạ, đúng!
     - Thế theo ngươi, như thế đã đủ cơ sở viết báo cáo láo chưa?
     - Dạ, đúng rồi!
     Cuội thở dài:
    - Ta mang tiếng lừa người suốt mấy ngàn năm, nhưng giỏi lắm ta chỉ lừa chú ta, chục người ngoài xã hội, so với bây giờ thì trình độ của ta còn thua xa lắm. Ngươi có biết miền Trung bão lụt như thế, dân tình đói khổ như thế mà rất nhiều quan chức giàu không?
Hồng Trần lắc đầu:
     - Thú thật con chỉ biết họ giàu nhưng không biết họ làm gì để giàu như thế.
    - Báo cáo thiệt hại gấp nhiều lần thực tế là lừa để xin ngân sách, để nhận hỗ trợ nhiều hơn. Nhận nhiều thì dễ xà xẻo, đúng không?
     - Dạ, đúng!
     - Nhưng những thứ ấy là bề nổi, thiệt hại của cơ quan nhà nước mới lớn. Chưa biển thủ thì nhân dịp này biển thủ, báo cáo lên chứng từ sổ sách bị lũ cuốn trôi, thế là xong!
     Hồng Trần tròn mắt, kinh ngạc. Đúng rồi, nếu không như thế thì mấy lão chủ tịch, giám đốc, trưởng đầu ngành lại giàu như thế. Nghĩ vậy, Hồng Trần hỏi Cuội:
     - Vậy thì Cuội học lừa ở những người quyền cao chức trọng chứ đi đâu cho mỏi mệt?
     - Ngươi nói đúng, kiểu lừa ở chợ búa, dân dã thì chỉ hơn “trình” ta khi xưa một chút. Còn muốn có “trình” cao hơn, thì đúng như ngươi nói. Nhưng ta cũng cho ngươi biết, ta sẽ học cao hơn nữa, với thầy ngoại.
     Hồng Trần ngạc nhiên:
     - Con tưởng học lừa ở Việt Nam mình cũng đủ rồi, cần chi phải thầy ngoại?
     Cuội đặt tay lên vai Hồng Trần, nhìn thẳng vào mặt hắn, nghiêm túc:
      - Ta sẽ sang Tàu. Ngươi không thấy bọn Tàu lừa lấy được cả mồ mả tổ tiên ở Kỳ Anh – Hà Tĩnh hay sao? Rồi nghe nói sắp tới lừa thuê đất  những 120 năm ở Vân Đồn – Quảng Ninh nữa. Đối với dân, chỉ cho thuê 30 hay 50 năm, còn Tàu thuê 120 năm, thử hỏi đến lúc ấy con cháu dân Việt có đòi được lại không, hỡi ôi…
     Hồng Trần rụng rời chân tay, nước mắt trào ra. Cuội cũng òa khóc, nói trong nước mắt:
     - Những trò lừa của ta khi xưa cốt để cho nhân gian truyền miệng cho vui,  cho bớt mệt nhọc khi lao đông sản xuất. Còn những chiêu trò lừa bây giờ nó an nguy tới vận mệnh quốc gia rồi. Ta nói vậy để ngươi biết phải làm gì rồi chứ?

     Cuội bay lên cung trăng, tà áo phất phơ sáng lấp lánh. Cơ duyên gặp Cuội làm Hồng Trần vỡ lẽ nhiều điều. Đúng rồi, phải tập hợp anh em, bạn bè, chiến hữu nói cho họ hiểu điều mình mới lĩnh hội, từ bỏ lối sống vô cảm để hành động cho đúng. Nghĩ vậy, Hồng Trần như cảm thấy trách nhiệm đang đè nặng lên vai mình…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét