Thứ Bảy, 16 tháng 11, 2013

CU BI ĐI HỌC



      Quê tôi chưa có lớp mẫu giáo nhỏ và nhỡ, chỉ có lớp mẫu giáo lớn. Thấy các anh chị hàng xóm mang ba lô con gấu, con gà đi học cu Bi thích lắm. Mới đầu hè đã đòi bố mua ba lô “siêu nhân” để đi học. Ngày mai đi học mà tối nay mười một giờ vẫn chưa ngủ. Bố mó đe: “Con không ngủ thì mai bố không cho đi học đâu!”.

     Ngày đầu tiên đi học về, bà nội hỏi:
     - Đi học vui không cháu?
Cu Bi trả lời:
     - Dạ, cháu cũng không biết nữa.
     Sang ngày thứ ba, bố nó nói: “Cu Bi, đi học kẻo trễ giờ”, cu Bi kéo lết cái ba lô “siêu nhân”, nói với bố:
     - Bữa ni (nay) nắng, nghỉ một bữa được không bố?
Bà nội ở nhà một mình buồn, nên phụ họa:
     - Trời nắng cho cháu nghỉ một bữa đi!
     Một tuần trôi qua, hôm đó trời mát, cu Bi lại nói với bố:
     - Lâu lâu trời nhim (râm mát) cho con nghỉ một bữa, bố.
Bố nó xách lên xe, nạt:
     - Trời nắng đòi nghỉ, mưa đòi nghỉ, trời nhim cũng đòi nghỉ thì nghỉ học luôn đi!
Cu Bi tưởng thật, hỏi lại:
     - Bố cho con nghỉ thật ạ?
Bố nó không nói gì, đét một cái vào mông, chở nó đi.
     Tối, bố nó nói với mẹ nó:
     - Có lẽ phải mua cái xe “lợp tôn” chở cu Bi đi học chứ bữa thì kêu nắng, bữa kêu mưa, bực không chịu được.

     Chuyện cu Bi đi học tôi nghe mẹ tôi kể lại. Hôm ấy, đi học về, thấy tôi, cu cậu mừng lắm. Nó ôm tôi, nói nhỏ vào tai:
     - Bác mới ở “tong” Nam ra ạ. Mai bác nói bố cho cháu nghỉ một bữa chơi với bác.
Tôi ôm hôn nó, hứa sẽ xin bố cho nó nghỉ học một ngày.  Nó mững lắm, nhảy tưng tưng, đùa giỡn với con chó Đốm. mẹ tôi nói:
     - Cu Bi mừng bác về phải không?
Nó hồn nhiên:
     - Mai cháu được nghỉ học bà  ạ.
     Xẩm tối, mẹ nó đi làm về, lôi nó ra tắm, phát hiện phía sau dái tai phải bị xước,  máu chảy đã đông lại.
     - Sao tai con bị xước, chảy máu?
Cu Bi ngập ngừng:
     - Dạ…bạn An…cấu ạ.
Mẹ nó phát cho một cái vào mông, la:
     - Hôm trước mẹ nghe cô nói con nghịch, hay trêu chọc bạn lắm, không lo học hành chi (gì) cả.
Cu Bi im lặng. Mẹ nó hỏi tiếp:
     - Được mấy cờ bé ngoan rồi?
     - Dạ, bốn cờ.
     - Hôm qua con nói được ba cờ kia mà, nói láo chết với mẹ!
     - Thì hôm nay được một cờ nữa là bốn.
Mẹ nó xảnh xảnh:
     - Vô lý, để mai mẹ hỏi cô, trêu chọc nhau răng (sao) mà có cờ.
     Cu Bi im lặng. Đêm nó ngủ với tôi. Tôi kể cho nó nghe chuyện “Sọ Dừa”, “Cô bé quàng khăn đỏ”…Nghe xong mỗi câu chuyện chỗ nào chưa hiểu nó hỏi. Rồi nó cũng đưa ra những nhận xét rất trẻ con nhưng không  phải không đúng. Chẳng hạn, nó nhận xét về cô bé quàng khăn đỏ:
     - Cô bé quàng khăn đỏ chưa thật yêu bà, bác ạ.
     - Sao chưa yêu hả cháu?
     - Bà nội đi đằng xa cháu biết liền. Tiếng bà nội nói cháu biết liền. Cô bé quàng khăn đỏ không nhận ra mặt bà, không nhận ra tiếng nói của bà là không yêu bà, bác ạ. Yêu thì phải biết chứ?
Mẹ nó ở dưới bếp, nghe tiếng cu Bi, nạt:
     - Bi, để bác ngủ, bác đi đường xa về mệt!
Nó im lặng, một lúc rồi nói thầm vào tai tôi:
     - Mai bác xin bố cho cháu nghỉ học nhá.
Tôi cũng ghé vào tai nó, thì thào:
     - Bác hứa rồi, nhưng có chuyện này cu Bi phải nói với bác, vì sao tai cu Bi bị chảy máu?
Nó lại thầm thì:
     - Cô giáo nhéo tai bác ạ.
Tôi hỏi:
     - Sao cháu nói dối mẹ?
Cu Bi nói:
     - Cô giáo dặn nói như vậy bác ạ.
     Tôi thở dài, nó ôm tôi ngủ. Sáng sau bố nó cho nghỉ học một bữa nhưng phải viết mấy dòng chữ số 3. Cu cậu lấy vở ra nhưng xem chừng không thích tập viết lắm.
     - Sao cháu không thích tập viết?
     - Cô giáo nói phải đúng từng ô li nên cháu viết mỏi tay lắm.
     Tôi dạy cháu cách cầm viết, nó thấy thoải mái hơn. Tôi lấy mấy tờ lịch cũ, lật phía sau, bảo cháu:
     - Cu Bi viết số 3 vào đây cho bác, cháu thích như thế nào thì viết như thế ấy.
Tôi uống trà, cu Bi viết, độ nửa tiếng sau nó đưa cho tôi hai tờ lịch đầy số 3 các kiểu. Tôi bảo cháu:
     - Bây giờ bác cháu ta “hóa phép” cho số 3 nhé!
     Trên những số 3 của nó tôi thêm nét thành hình đàn chim bay, ghi đông xe đạp, cái cung, cây đàn ghi ta…Cu Bi khoái chí lắm, tôi hỏi:
     - Còn số 3 này cháu “hóa phép” cho cái gì nào?
Nghĩ ngợi một lúc, nó vẽ được quả bầu.
     - Cu Bi giỏi lắm, thông minh đấy. Giờ cu Bi có viết đẹp năm dòng chữ số 3 bố cho không?
     - Dạ, cháu viết được bác ạ!
     - Nhưng viết phải đúng mẫu nghe cháu.
     Nó “dạ” rồi vui vẻ ngồi viết.
     Chiều. Bố nó về. Nó đưa vở ra khoe:
     - Bố, con viết đẹp không?
Bố nó hỏi lại:
     - Có thật con viết không đó?
     - Thật mà, bác dạy thích hơn cô dạy bố ạ. Hay mai con ở nhà học với bác được không bố?
     - Được chi mà được, nghỉ học luôn răng mà lên lớp một.
Nó tiu nghỉu quay vào, nói với bà nội:
     - Mai cháu phải đi học rồi.
     Ăn cơm chiều, cu Bi ngồi bên tôi ra chiều thân mật lắm. Bố nó mang thùng bia ra uống. Em kế tôi bên Thái Hòa sang, nói với bố cu Bi:
     - Chú mang chai rượu ra cho anh, anh không uống bia. Uống bia chỉ tổ đi đái, mất ngủ lắm.

     Sáng hôm sau, em dâu tôi soạn ba lô cho cu Bi đi học. Cu Bi cầm một lon bia bỏ vào ba lô. Mẹ nó ngạc nhiên:
     - Sao con bỏ lon bia vào đây?
     - Dạ, để con uống.
Như không tin vào tai mình, em dâu tôi quát:
     - Bi, nói lại cho mẹ nghe xem nào!
Nó mếu máo:
     - Vào lớp học cô bắt cả lớp đi đái, con không đái được cô đét một cái. Khi đang học con muốn đi đái cô không cho.
     Tôi chợt hiểu, can em dâu:
     - Được rồi, chuyện này nói sau, sáng nay bác chở cu Bi đi học nhé!
     Tôi chở cháu đến cổng trường rồi kín đáo quan sát lớp cháu học. Chuyện cả lớp đi tiểu đúng như cu Bi nói thật. Tôi vào trường, dạo quanh một vòng. Trường lớp xập xệ, chật chội quá. Mỗi lớp học chừng hai chục mét vuông, không cửa sổ, tường xây nham nhở. Ba chục đứa trẻ, mỗi đứa ngồi trên một cái ghế nhựa thấp, khom mình tô tô vẽ vẽ, ho he một tí là cô giáo quát…
     Tôi  đến chỗ em tôi làm việc, lôi lên xe chở đến trường bắt mục kích một buổi học cháu Bi. Xem chán, em tôi thở dài:
     - May mà quê mình không có lớp mẫu giáo nhỏ và mẫu giáo nhỡ!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét