Thứ Ba, 29 tháng 1, 2013

LÂM TẶC


CHƯƠNG IX

     Minh Chột pha ấm trà Tân Cương mời khách. Cùng loại trà này uống ở thị xã đã kém vài phần, đến Hà Nội thì dở tệ. Ngoài chất liệu trà, cái quan trọng là nước pha trà. Nước mưa tinh khiết nhưng sắc. Nước giếng đá ong trong nhưng vị hơi tanh. Chỉ có nước suối pha trà là tuyệt hảo. Có lẽ các cụ quan liêm ngày xưa chán đời ở ẩn, những vị tu tiên tìm đến núi rừng là để có nước suối pha trà di dưỡng tinh thần chăng.
     - Ai lại uống trà buổi tối, anh Minh?
Trọng Hói lên tiếng.
     - Ông quên đêm nay mình đi săn à?
     - Đêm nay mình đi đâu anh?
     - Tiểu khu 1a.50.
     - Chỗ đó các anh trồng rừng mà.
     - Rừng mới đốt, hoẵng thế nào chẳng ra ăn than.
Uống cạn ấm trà, Minh xem lại cái đèn pin đội đầu, bỏ vào túi bao diêm.
     - Các ông có mang bóng xơ cua không đấy?
     - Chết, quên mất.
Trọng Hói trả lời.
     - Tôi cũng chỉ còn một cái. Thôi thế này đi, hai ông theo đường mòn đến đấy. Vào đến nơi mới bật đèn, mà nhớ quét đèn ở gần trước rồi từ từ tìm đốm sau. Nếu hoẵng ăn đàn ông đi trước bắn con mé ngoài bên trái, ông đi sau bắn con tiếp theo bên phải.
     Nói rồi Minh Chột lấy ra mấy củ tỏi, lột vỏ, đưa cho Huy.
     - Các ông nhai nuốt nước, lấy bả xoa đầu nòng súng.
     - Làm phép à, anh Minh?
     - Phép phiếc gì, chống mùi người, mùi súng.
     - Anh không đến đó cùng chúng tôi thì anh đi đâu?
     - Tôi ngược suối Lồ, vòng sang khe Cây Du, đón lõng ở đó.
Thằng Trọng Hói thì săn với bắn cái con mẹ gì, Minh Chột nghĩ. Rừng mới đốt, thấy đốm rất dễ bắn. Mong cho nó bắn được con thú gì đấy để cho nó giật le chơi. Mẹ kiếp, đang cần chúng nên chiều chúng nó tí, nếu không mình vào thẳng đấy thế nào mà chẳng có thú mang về. Nếu chúng bắn trượt thế nào thú chẳng chạy theo khe Cây Du vào rừng sâu, mình đón lõng ở đó là khỏi về tay không.
     Đã hơn hai tiếng đồng hồ mà chưa nghe tiếng súng nổ ở tiểu khu 1a.50. Sao lâu thế nhỉ. Bọn chúng chỉ tài săn gái thôi chứ săn thú thì như đồ cứt. Ở cái tỉnh này mình có tiếng về săn thú nhưng so với cha con già Bân bên Yên Sơn mình phải gọi là sư tổ. Chỉ với cây nỏ, đèn ló đốt bằng dầu hỏa mà săn được cả báo. Đèn ló nhìn trong rừng tối đa được ba chục mét, tầm bắn hiệu quả của nỏ trong vòng 25 m trở lại. Cho dù tên độc cũng chỉ có một mũi. Còn đạn ria tầm bắn gấp đôi, hiệu quả sát thương gấp mười lần. . .
     Bỗng như có tiếng lách cách của những hòn đá cuội bên bờ suối va chạm nhau. Minh lắng tai nghe, rồi như có mùi hăng hắc, khen khét thoảng qua. Không phải mùi khét của cọp. Minh bật đèn. Bên kia bờ suối hai cái đốm xanh pha vàng. Con báo đen. Nâng súng lên, chỉ cần bóp cò là hạ ngay con thú. Hai con mắt con thú cứ chong chong nhìn đèn. Có lẽ con thú này lần đầu tiên gặp đèn săn. Chưa bao giờ đi săn mà Minh thấy dễ như lần này. Con báo đen cứ đứng bất động. Nòng súng chĩa vào nó cũng bất động. Thế rồi Minh hạ súng xuống, quất đèn đi nơi khác rồi rọi lại. Phải hai lần như thế con thú mới bỏ đi. Dụng ý của Minh là để lần sau có gặp đèn con thú không sợ. Tao cho mày sống thêm ít lâu nữa, khi nào các sếp cần cái mật và bộ xương của mày thì mày toi đời con nhé.
    Đang bẻ điếu thuốc chà vào vết con vắt cắn thì hai tiếng súng nổ liên tiếp vọng lại, rồi lại hai tiếng nổ nữa. Chúng nó bắn rồi. Minh vứt điếu thuốc, sửa lại thế ngồi, tay trái kẹp đèn pin vào nòng súng, ngón cái để nơi công tắc. Ba phút, bốn phút, rồi năm phút trôi qua. Chúng nó bắn hết rồi sao? Vừa thoáng nghĩ thì roạt. . .roạt tiếng lá động bờ khe bên kia. Minh bật đèn. Con hoẵng chạy đầu như khựng lại. Tha cho mày. Minh hướng nòng súng vào con đực tiếp theo, bóp cò. Đầu và ngực nó lãnh trọn viên đạn ria. Đang đà chạy, nó như nhảy lên rồi ngã vật xuống suối. Minh dư sức bắn kịp một trong hai con chạy sau nó nhưng thế cũng đủ rồi. Kéo con thú lên bờ, đội đèn lên đầu, hú một hơi dài, châm điếu thuốc hút, vừa đi vừa bẻ cành cây làm dấu, vừa tới bìa tiểu khu 1a.50 thì đã nghe tiếng Trọng Hói la:
     - Anh Minh ơi, hai con!
Vẻ mặt Trọng Hói phởn chí lắm. Có lẽ đêm nay là đêm của Trọng. Theo lời Minh dặn, Trọng Hói đi trước, quất đèn thấy năm sáu cặp đốm. Cả hai đều gương súng. Phát đạn đầu tiên của Trọng hạ ngay một con. Như bị giật mình Huy nổ súng theo. Con thú khập khiễng lao đi. Huy, Trọng đuổi theo. Hai phát đạn tiếp theo mới hạ được nó. Từ nơi trúng đạn lần sau đến nơi ngã hẳn phải hơn năm chục mét.
     - Anh bắn được con nào không?
     - Một con.
     - Làm sao khiêng hết đây?
     - Hai ông khiêng một con về trước, còn hai con bảo tụi nó vào khiêng.
Minh bảo Trọng Hói đưa súng mang giùm cho, Trọng Hói không chịu "nặng nhẹ gì đâu anh". Giật le đây mà. Ông càng khỏe. Nhân lúc cả hai đang vui, Minh nói:
     - Tôi muốn hai ông giúp tôi một chuyện.
     - Anh em cả, có gì đâu. Chuyện gì anh?
Có lẽ phải nói thật, đằng nào cũng vậy, quanh co làm gì. Bọn chúng có kém chi Trí Vịt. Không hiểu bọn chúng thân tình với Trí Vịt tới mức độ nào. Đành làm phép thử vậy.
     - Tôi muốn chuyện này chỉ tôi và hai ông biết thôi. Hai ông nhất trí không?
     - Anh cứ nói đi.
     - Vài hôm nữa đám dân Thái Bình xuôi bè. Hai ông đóng búa cho số gỗ dư và cũng đừng đối chiếu chủng loại, được không?
Huy ngần ngừ:
     - Có nhiều không anh? Qua trạm em còn dưới Việt Trì thì sao?
     - Dăm chục khối gỗ thôi. Dưới Việt Trì họ có kiểm tra thì số gỗ thừa đã "bốc hơi" rồi.
Huy đang phân vân thì Trọng Hói lên tiếng:
     - Mấy khi anh Minh nhờ, miễn anh Huy đồng ý là em đồng ý.
Mẹ cha cái thằng lẻo mép, chưa bao giờ chừa cái tật. Dăm chục khối chứ có phải dăm bảy khối đâu. Minh Chột làm gì cũng bạo nhưng được cái chia chác sòng phẳng, không kiết như Trí Vịt. Hơn nữa, đang tính bàn với Minh Chột vụ mấy khối lát hoa đây. Thôi thì có đi có lại. Vụ này mà tách thằng Trí Vịt ra cũng kiếm được kha khá. Hứa với Tường Vi rồi mà chưa làm được cũng áy náy. Nghĩ tới Tường Vi, Huy nuốt nước bọt. Gần cả tháng nay rồi chưa gặp lại. Mà gặp lại chưa có kết quả gì về vụ em manh mối cũng khó. Lại nữa, con vợ chán xe Mi fa, đang đòi xe Pơ jô vì "đụng hàng", rồi còn phải tích cóp mà kiếm nhà ở Hà Nội chứ chẳng lẽ thua thằng Trí Vịt. "Không thương mình thì trời tru đất diệt". Thằng Trí Vịt nói thế mà đúng.
     - Còn phân vân điều gì, ông Huy?
Minh Chột hỏi.
     - À, không. Thế anh Trí thì sao?
     - Nó nghỉ phép xuôi Hà Nội rồi.
     - Nghỉ bao nhiêu ngày anh?
     - Hai chục. Có vấn đề gì à?
     - Em hỏi thế thôi, anh nói chỉ ba anh em mình biết thì bọn em biết như vậy.
     - Được rồi. Trước đây phần các chú thế nào nay thế ấy.
     Về đến lâm trường đã 12 giờ đêm. Nghe tiếng cười nói của Huy và Trọng Hói, Long Sẹo ra đón. Minh Chột bảo Long Sẹo gọi mấy anh em ở khu tập thể vào rừng khiêng thú. Trong lúc Huy nhóm lửa thì Trọng Hói phụ Minh xẻ thịt. Lột da, mổ, pha thịt Minh Chột thành thạo như đồ tể chuyên nghiệp. Lọc hai cái thăn bằng ngón chân cái dọc theo sống lưng con hoẵng, vuốt qua muối ớt rồi xắt miếng bằng nửa bao diêm, xiên qua mấy que nứa vót như kim đan len, Minh Chột nói:
     - Ông Huy nướng cho khéo nhé, để cách than chừng hơn gang tay. Khi nào thấy nước trong chảy ra là chín. Lúc đó đưa xuống gần than cho nó sem sém bên ngoài. Nướng như vậy vừa giòn vừa ngọt. Mẹ kiếp, mấy thằng ngu nướng thịt rừng cứ gia vị cho cố vào.
     Rượu được vài tua, Huy nói với Minh Chột:
     - Có vụ này muốn bàn với anh, chỉ ba anh em mình biết thôi.
     - Ông nói xem nào.
Huy nói việc khai thác trộm mấy cây lát hoa vân đá. Bọn này ghê thât - Minh nghĩ. Mối lợi hấp dẫn quá nhưng mấy cây lát đó được đánh dấu trong bản đồ lâm nghiệp, lại do lâm trường Minh quản lý. Loại này chỉ khai thác khi có lệnh của sếp Kim. Làm sao đây? Mình làm rồi cứ báo là bị đốn trộm cũng khó ở với sếp. Chuyện mà lộ ra thì toi luôn cả sự nghiệp. Tiền ai chả muốn nhưng cầm tiền mà lo ngay ngáy, ăn không ngon, chơi đĩ không sướng thì cầm làm gì. Mẹ kiếp, mỗi lần làm dăm chục khối gỗ, sếp có biết cũng còn đường "binh", ăn chơi cũng thỏa. Đằng này đụng vào cái loại sếp giao quản lý dễ toi đời lắm.
     - Thế nào anh Minh?
     - Khó quá ông ạ. Loại này sếp Kim giao lâm trường quản có kiểm kê.
     - Cứ bảo bị đốn trộm là xong.
Trọng Hói nói.
     - Không được đâu, sếp dặn kỹ rồi. Thực tình sếp dặn kỹ như thế một là nó quí, hai là khi cần thiết sếp làm quà biếu cấp trên.
     Liều như Minh Chột mà không dám thì tính sao đây. Vụ này không xong thì có cách nào mà gặp Tường Vi? Không lẽ bó tay. Nếu không nói ra mình có thể qua ba, bốn mối thuê người chặt trộm cũng được nhưng không chắc ăn lắm. Loại cây này ở xa nhìn cũng biết. Cây ngã cùng lắm tiếng rưỡi là có người lâm trường lên ngay. Ngặt một nỗi là Minh Chột quản lý. À, mà phải rồi, nếu Minh Chột không quản lý thì sao nhỉ? Đúng rồi, đã có cách.
     - Thế mấy cây lát anh không quản lý thì sao?
     - Sao lại không quản lý, ý ông là sao?
     - Ví dụ như anh không có mặt ở lâm trường chẳng hạn.
     - Thì người khác quản lý.
     - Như vậy anh không có lỗi gì hết, phải không?
Thằng Trí Vịt gian ngoan, thằng Huy này xảo quyệt. Tiếng là đàn anh mà mình ngu hơn chúng nó. Đã gạt được thằng Trí Vịt ra khỏi vụ bán dăm chục khối gỗ mà sao mình không nghĩ ra chiêu như thằng Huy nói nhỉ. Đúng rồi, một mũi tên trúng hai đích. Thứ nhất, có tiền xài chơi, thứ hai, tội lỗi đâu thằng Trí Vịt chịu. Mày chết nhé, qua mặt ông bao nhiêu lần rồi. Cái kim trong bọc lâu ngày cũng tòi ra thôi con ạ! Cầm ly rượu, Minh Chột nói:
     - Nào chạm cốc, chúc nừng hợp tác.
Trọng Hói quay sang Huy:
     - Em nói có sai đâu, anh Minh quyết đoán lắm.
Minh Chột giơ tay ra hiệu im lặng. Có tiếng chân người. Thì ra tiếng chân của bọn Long Sẹo.
     - Thằng Trí Vịt trả phép là tôi nghỉ phép. Hai ông liệu mà làm. Vụ này không bàn bạc gì nữa nghe.
     Bếp lửa ở góc sân lại bùng lên, Long sẹo đang chất thêm củi. Không biết tàn gỗ gì mà nổ lép bép bay lên giống pháo hoa. Mấy cậu công nhân lâm trường xẻ thịt thú cười nói vui như tết. Phần vì men rượu, phần vì lần đầu tiên trong đời một phát súng hạ ngay con thú, phi vụ làm ăn đang "vào cầu", Trọng Hói mong trời mau sáng đón tàu xuôi Tuyên Quang đưa ít "chiến lợi phẩm" cho Thảo Sương. . .Cứ nghĩ tới Thảo Sương là Trọng Hói thấy rân rân trong người.
     

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét