Thứ Sáu, 11 tháng 1, 2013

LÂM TẶC


CHƯƠNG VII

     Minh Chột càng nghĩ càng điên. Cái thằng Trí Vịt quả là láu cá. Nó vịt ở cái dáng đi chứ đầu óc phải là cáo. Năm năm nay làm phó, lúc nào nó cũng theo em thế này, theo em thế kia, một anh Minh hai anh Minh mặc dầu tuổi tác cùng trang lứa. Vụ làm ăn nào nó cũng "thống nhất rồi để em ra tay, anh cứ ngồi trong màn chỉ huy là được", khi chia chác thì tứ lục. Căn nhà của vợ con nó ở thị xã so với nhà Minh cũng tương ứng tỷ lệ bốn sáu. Bao giờ đến nhà Minh nó không khen cái này cũng khen cái kia, không "hết ý" thì "hết sảy". Tưởng rằng cái gì mình cũng đàn anh nó, thế mà nó qua mặt mình hơn ba năm nay rồi. Nếu không có cuộc nhậu trưa nay thì chưa biết đến bao giờ mới biết bộ mặt thật của Trí Vịt.
     Họp xong, đợi các giám đốc lâm trường khác ra về, Minh gặp Thắng - trưởng phòng tổ chức.
     - Lâu ngày gặp nhau, tôi mời anh, sếp Kim và mấy chiến hữu do anh chọn ra nhà hàng Rừng Chiều chuyện trò một tí, được không?
     - Ai chứ anh Minh mời thì em không dám từ chối, để em qua phòng mời sếp.
Minh tới nhà hàng Rừng Chiều trước. Chủ nhà hàng mới thấy Minh bước vào đã lật đật bước ra nắm tay:
     - Cả tháng rồi nhé, anh Minh. Nhớ anh quá!
     - Nhớ tiền chứ nhớ chi anh. Vừa nói Minh vừa kéo Mĩ Vân sát người, hôn một cái "chụt" vào má.
     - Đồ ăn có gì khác không? "Hàng họ" có gì mới không? Hôm nay có sếp đấy!
     - Hôm nay có cua bể anh à. Mới vừa nhận tức thì, xe chạy thẳng từ Hải Phòng lên đấy. Hàng họ thì anh yên tâm, có mấy em chịu chơi lắm.
     - Con Tường Vi ra sao?
     - Không được đâu anh, nó đỏng đảnh lắm, với lại nó kết ông Huy rồi. Tính anh nóng nảy, phải để mấy em dịu dàng chiều chuộng chứ không thì bỏ quán em sao.
     - Thôi, vừa phải thôi, miệng thì quán mà tính tiền cứ như nhà hàng năm ông sao.
     - Anh lại đùa em rồi.
Xe đến, Minh ra mở cửa cho sếp Kim. Thắng mở cốp lấy chai rượu Mac ten dòng X.O.
     - Chơi chút thôi, anh Minh. Chiều sếp còn hội ý.
Ngồi vào bàn, Minh chọn con cua to nhất để vào dĩa của sếp. Thắng lại chuyển con cua ấy cho Minh, chọn con nhỏ hơn, tách vỏ, lột ướm, bóc phổi, bẻ miệng, đặt vào dĩa cho sếp.
     - Anh Minh ít ăn cua nên chưa hiểu. Cua cần chắc chứ chứ không cần lớn. Chắc thì chỉ có cua gạch, mà cua gạch phần lớn lại là cua cái.
     - Thế mà tôi không biết, xin lỗi sếp.
     - Lỗi phải gì. Nhân đây mình nói luôn, sáng nói trong cuộc họp không tiện, lâm trường cậu chỉ tiêu trồng rừng thấp lắm đấy nhé!
     - Dạ, em cố gắng.
     - Còn việc anh Tích cuối năm nay làm nhà, cậu Thắng trao đổi với cậu làm đến đâu rồi?
     - Dạ, sáu cái đà em cho cưa bằng gỗ sến anh ạ. Còn gỗ cửa thì em tính gỗ nhóm 2 trở lên. Anh Tích thích loại nào em cho xẻ loại đó.
     - Được, anh Tích không biết gỗ gì nên làm gì đâu. Thôi, cậu chọn các loại gỗ như nhà cậu là được.
Thắng mời mọi người nâng ly. Hương Mac ten thơm nhẹ, Minh Chột trầm trồ:
     - Rượu dịu mà ngon quá, Anh tầm ở đâu đấy?
     - Tháng trước em với anh Trí xuôi Hà Nội mua nhà cho sếp. Anh Trí có cậu em vợ làm ở phòng Quản lý đô thị, cậu ấy cho.
     - Mua được không?
     - Được chứ, cách nhà anh Trí độ 2km.
     - Nhà anh Trí nào?
     - Anh Trí phó của anh chứ còn Trí nào. Thế anh không biết anh Trí mua nhà ở Hà Nội à?
     - Cũng có nghe.
     - Anh Trí mua rồi cho thuê, chuẩn bị sau này cho cho con cái về Hà Nội học có chỗ ở.
     - Thôi uống đi, nói chuyện nhà cửa công việc thế đủ rồi. Mà này, Minh, cậu có thấy thiêu thiếu cái gì đó không?
Thắng nháy mắt:
     Tiệc vui không có đàn bà
     Cao lương mĩ vị cũng là bằng không!
Minh Chột xin phép vào bếp xem có "món nào mới" không. Mĩ Vân cười:
     - Cần mấy em, anh Minh?
     - Đếm người mà sắp, hỏi gì. À mà trước tiên phải xếp cho sếp em nào sếp ưng ý nhất.
     - Em hiểu rồi.
     Cả cái thị xã này chỉ có ba nhà hàng có "tiếp viên". Rừng Chiều của Mĩ Vân không lớn bằng hai nhà hàng kia nhưng có lợi thế hơn về sự kín đáo và thuận lợi. Khách của nhà hàng phần lớn là dân buôn bè, là cán bộ hàng tỉnh nên ít ồn ào, xô bồ. Với lại quen, hiểu tính nết khách nên chiều chuộng không khó.Cái gu của sếp Kim là nhất dáng, nhì da, ba mặt tiếp đến là giọng nói. Hồi con Loan còn ở đây tuần nào sếp cũng ra, chỉ ăn uống rồi nói chuyện, ôm ấp vuốt ve sơ sơ chứ không như một số sếp khác, cứ rượu vào là đòi "tới Z". Có lần sếp Kim nói với Mĩ Vân:
     - Ai cũng làm, ai cũng chơi. Em muốn lâu dài tuyệt đối đừng làm chỗ chứa. Đứa nào muốn thì đi nơi khác.
     Mấy nhà hàng kinh doanh có em út phất lên trông thấy nhưng chỉ được ba bốn tháng rồi cũng sập tiệm. Khi thì bị công an sờ gáy, khi thì mấy bà vợ đến đánh ghen, thành ra mất khách dần. Em út ở đây ăn mặc đẹp nhưng không hở hang, nói năng phải lịch thiệp đó là nguyên tắc Mĩ Vân theo đuổi. "Chúng nó có sờ nắn cũng cách mấy lần vải", Mĩ Vân bảo đám đàn em. Khách V.I.P như sếp Kim, Thắng, Minh thì khi cần muốn gì cũng được nhưng với điều kiện tới riêng từng người một. Thi thoảng, Mĩ Vân "thông qua" mấy sếp mời "phu nhân" đến ủng hộ, ăn uống tính tiền "sòng phẳng, đàng hoàng" theo giá gốc, rồi ai cũng có quà: "cho cháu nó", "gửi biếu cụ". . .nên cứ nghe ăn nhậu ở Rừng Chiều là mấy bà yên tâm, không mảy may nghi vấn.
     Sếp Kim về hội ý, Minh Chột ngồi lại tính tiền, Mĩ Vân hỏi:
     - Anh về hay ở lại?
     - Ở lại, mai lên lâm trường luôn.
     - Phu nhân có biết không? Biết chết em đấy!
     - Mụ vợ anh không phải cháu ông Nam thì anh bỏ từ đời tám hoánh rồi.
     - Khi lấy người ta anh cũng yêu chớ bộ!
     - Ông già ép thôi, với lại hồi ấy lỡ làm cho mụ ta chửa rồi. Vừa nói Minh Chột vừa đưa tay thộp ngực Mĩ Vân. Gạt tay Minh, Mĩ Vân lườm một cái, đuôi mắt sắc như dao cau:
     - Thôi nào, thích em nào để em bố trí.
     Nằm bên cạnh Diễm Mi - "hàng mới" mà Minh Chột không thấy "xúc động đậy" gì cả. Mẹ bố thằng Trí Vịt, mày qua mặt ông rồi mày biết. Vừa nghĩ vừa rít thuốc liên tục. Mấy phi vụ làm ăn người ta tìm đến, mình gọi nó lại để bàn bạc kiếm chút cơm chút cháo, ai dè nó đạo diễn cả. "Người ta cũng làm ăn nên mình nhẹ tay một chút, vả lại mình mất gì đâu". Nó nói sao mà nhân đức thế. Thế rồi thì sao? Tính đi tính lại nó hai mình một chứ tứ lục con mẹ gì. Mĩ Vân kể chuyện bàn tán của dân buôn bè là vô tình hay cố ý? Phải rồi, nó ghét Trí Vịt. "Anh không hào phóng được như anh Minh, anh là phó, anh ấy cho gì được nấy, em thông cảm". Nó nói với Mĩ Vân là thế mà mỗi khi nó đi tiếp khách không có Minh bao giờ cũng than thở: "Mấy ông chơi ghê quá, em cũng đành chứ biết làm sao, thôi hôm nào có phi vụ ta trừ ra, còn lại anh sáu, em bốn". Rồi biết bao vụ nó xuất gỗ cho khách hàng, báo cáo số lượng thì đúng cả nhưng nó ăn trước mặt mình chủng loại gỗ kia! Cứ tưởng nó cúc cung tận tụy với lâm trường, với mình, mà giờ thì sao nào? Nhà cửa ở Hà Nội đàng hoàng, lại đi đêm ngầm với sếp Kim nữa. Hèn gì mình lo sốt vó vụ cá anh vũ nó hứa mà nó cứ nhởn nhơ như không. Được rồi, phen này thì mày biết tay tao. Nhưng triệt được nó bằng cách nào? Nó cũng thuộc hàng con cháu mấy cụ có số má cả, nghe đâu phía vợ cũng nhiều người làm lớn. Cài bẫy nó chắc gì nó mắc, mà có mắc với thế lực như vậy nó cởi ra như không. Mẹ bố nó, biết nó qua mặt mà rồi giờ làm như không biết kể cũng đau. Tức nhất là qua mỗi phi vụ cầm tiền đưa cho mình nó lại cười thầm mình là thằng chột. Được rồi, tao chột chứ không đui, nhắm bắn phải nheo mắt khác gì chột, còn tao bắn khỏi cần nheo nhá Trí Vịt. . .
     - Anh cho em ra ngoài một tí, khói thuốc quá! Câu nói Diễm Mi cắt ngang dòng suy nghĩ của Minh Chột.
     - Ra đi. À mà bảo bà chủ vào đây.
Một lát sau Mĩ Vân vào cầm theo ly nước chanh.
     - Em nó phục vụ không chu đáo à?
     - Đã phục vụ đâu mà chu với đáo. Thôi để hôm khác. Giờ em nằm đây với anh kể tường tận chuyện mấy đứa buôn bè nói về thằng Trí Vịt.
     - Thôi, em còn coi quán sá nữa. Có gì đâu, em nói lúc trưa hết rồi.
     - Đừng giấu anh, chuyện quán sá có tụi nó lo. Nếu cần, em đóng cửa, lời lãi ngày nay bao nhiêu anh chịu.
Chưa bao giờ Minh nói mà không làm, đó là điều khác xa Trí Vịt, Mĩ Vân nghĩ. Hồi làm nhà hàng gỗ lạt nhờ Minh cả, thứ mua giùm, thứ cho không. Còn Trí Vịt gửi tiền nhờ đóng 3 bộ cửa thì đưa 2, nhắc mãi không thấy nên đành im luôn. Biết chuyện, thấy khó coi nên Minh hứng hộ. . .Nghĩ vậy, Mĩ Vân nói:
     - Anh chờ em tí.
     Cắt đặt công việc xong đâu đấy Mĩ Vân trở vào. Nằm cạnh Minh, Mĩ Vân kể hết những vụ Trí Vịt đạo diễn qua lời bàn tán của đám buôn bè. Chêm giữa lời kể của Mĩ Vân là tiếng văng tục của Minh Chột. "Anh biết rồi phải cảnh giác, đừng nói em nói nghen, chuyện gì cũng từ từ, đừng nóng vội". Mĩ Vân kết thúc câu chuyện với lời khuyên.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét