Hôm nay tiễn đưa Lê Văn Chừng về nơi an nghỉ cuối cùng, cảm giác trống trải quá. Không thể tin nổi! Rất mừng khi bạn từ bệnh viện Nhiệt đới thành phố Hồ Chí Minh trở về, còn mệt nhưng nói chuyện và tự đi lại được...thế mà chưa đầy một tháng, bạn đã ra đi! Đại diện chính quyền, thầy cô, bạn bè, học trò tiễn đưa trong nỗi tiếc thương vô hạn. Nhiều người nhắc đến chữ "vô thường", âu cũng là cách tự an ủi nhau mà thôi. Nhớ thương Chừng, viết mấy dòng, gọi là nén tâm nhang vậy.
Khói hương nghi ngút
Hồn phách phiêu bồng hướng cõi Tây
Thiên;
Bạn bè sau xe tang tiễn
Xác thân về đất mẹ hiền!
Tuôn chảy ngàn dòng nước mắt
Trên bao gương mặt
Và bao người
Đau thắt
quặn lòng
chảy ngược
vào trong!...
Lất phất chiều mưa
Trời cũng nặng lòng,
Không ngậm bồ hòn sao đắng
Không ăn trái ớt sao cay
Rượu không uống sao say
Trời không nổi gió heo may
Sao lạnh?!
Kỷ niệm xưa
Người tiễn đưa
Ôn lại – sưởi ấm lòng nhau…
Em ra đi
Để lại phía sau
Nỗi thương đau cho người ở lại,
Em đi rồi, không! Em còn mãi
Khi bạn bè đang sống, Chừng ơi!...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét