Tô
Thành người huyện Trâu Bình triều Thanh, trước nay luôn vui vẻ hành thiện giúp
người, thường hay làm những việc tốt, tiện lợi cho người khác. Bên đường cách
thôn trang Tô Thành ở khoảng 10 dặm, có một cây liễu rất to, cành lá xum xuê,
mỗi khi có người đi qua con đường này, chắc chắn sẽ ngồi nghỉ ngơi hóng mát
dưới gốc cây. Mùa hè năm đó, Tô Thành đi từ huyện về nhà, trời vô cùng nóng
nực, bèn đi tới gốc cây liễu, nhanh chóng bỏ nón, cởi bớt áo, đứng ngược chiều
hóng gió cho bớt nóng nực.
Lúc
đó có một người mù cả hai mắt đi từ phía Đông tới, đi bộ rất nhanh, đến cả
người mắt sáng cũng khó mà đuổi kịp. Sau khi người mù tới chỗ gốc cây, lẩm nhẩm
nói rằng: “Hôm nay thời vận không tốt, cả nửa ngày trời mà chưa kiếm được một
xu, giờ may mắn tìm được gốc cây này, được cây che chở mới có thể nghỉ ngơi một
chút. Giờ mình sẽ bói cho cây này một quẻ, xem vận mệnh của cây liễu này thế
nào?” Một lúc sau người mù thất kinh nói: “Quả thực là tang tóc! Cây liễu này
sắp chết rồi, giống như bói quẻ cho người chết vậy.” Sau đó vừa than thở vừa
lặng lẽ rời đi.
Ban
đầu, Tô Thành cho rằng người mù này nói nhảm nhí, cũng không để tâm. Một lúc
sau, lại có vài người lạ tới gốc cây, họ cầm rùi, cầm cưa, những vật dùng để
đốn gỗ trong tay. Họ nói với Tô Thành: “Bây giờ phải đốn cái cây này đi rồi.”
Tô
Thành vô cùng kinh ngạc, hỏi bọn họ: “Cây to này mọc bên đường, nếu chặt đi
mất, những người lữ hành đi qua con đường này sẽ không còn nơi nghỉ ngơi tránh
nắng vào mùa hè nữa.” Bọn họ nói: “Người chủ của cái cây này đã bán nó rồi, còn
cách nào đây!” Tô Thành hỏi người đến đốn cây liễu rằng: “Tôi bằng lòng mua cây
này với giá cao hơn giá cũ mà các anh mua vài nghìn đồng, đảm bảo cây liễu này
sẽ không chặt, tiện ích cho người qua đường, có được không?” Họ nói: “Như vậy
đương nhiên là được rồi,” và hẹn nhau ngày hôm sau sẽ lập điều khoản mua lại
cây liễu.
Tô
Thành thầm nghĩ, người mù khi nãy có thể biết trước được cây sắp bị đốn, lẽ nào
đây là thần tiên? Nhưng nếu là thần tiên sao lại không thể bói ra được có người
sẽ mua cây này? Bèn vội vã đuổi theo. Đợi khi gặp được người lúc nãy, Tô Thành
nói: “Sao hồi nãy tiên sinh bói cái cây đó sắp chết, chẳng chuẩn chút nào?
Người mù đáp: “Cậu nói đúng, ta bói được là nhất định sẽ có người mua cái cây
đó, nhưng người tốt như vậy trên đời này quả thực rất hiếm rồi, nên lúc đó ta
không dám quả quyết.”
Tô
Thành nói: “Người mua cái cây đó chính là tôi.” Người mù nói: “Làm việc thiện
có lợi cho người khác như vậy tiên sinh nhất định sẽ gặp nhiều chuyện may mắn,
gặp hung hóa cát.” Tô Thành nói: “Ta đang định thỉnh giáo tiên sinh xem tương
lai của ta thế nào, xin tiên sinh chỉ dạy cặn kẽ.” Người mù nói: “Những chuyện
khác thôi không nói nữa, tiên sinh hôm nay sẽ có tai họa. Nhưng nhờ âm đức tiên
sinh mua lại cây này, cũng có thể sẽ gặp cứu tinh, nhưng tiên sinh phải nhẫn
việc mà thiên hạ không thể nhẫn, như vậy mới có thể trừ được họa này”.
Tô
Thành nghe nói mình thân sắp có tai họa, liền vội vàng quay về nhà. Sau khi về
đến nhà thấy vợ mình và một thanh niên trẻ nằm ôm nhau giữa thanh thiên bạch
nhật. Tô Thành thấy vậy nổi cơn thịnh nộ, rút đao chuẩn bị chém chết hai người.
Đột nhiên nhớ lại lời của người mù, cơn giận nguôi dần, lòng hận thù dần bay
biến, lay vợ con dậy hỏi rằng: “Mau tỉnh dậy đi, là ai nằm ôm nàng giữa ban
ngày vậy?”
Sau
khi tỉnh dậy vợ Tô Thành nói: “Sao chàng lại tức giận? Thiếp cũng đâu biết
người này là ai, chàng nghĩ ai có thể ngủ trên chiếc giường này thì là người
đó.” Tô Thành nói: “Có thể ngủ trên chiếc giường này, ngoài nàng ra chỉ có ta
và con gái của ta!” Vợ Tô Thành nói: “Thì đúng là vậy, sao chàng lại hỏi nhiều
như vậy.” Tô Thành nhìn kỹ lại, quả nhiên là con gái của mình, bèn cười mà
rằng: “Con gái nhà ta sao lại mặc y phục con trai thế này?” Vợ Tô Thành nói:
“Hôm nay là sinh nhật của thiếp, vì nghĩ trong nhà không có con trai, bèn cùng
con gái trêu đùa vì thiếp mà thay đổi y phục bái lạy chúc tụng.”
Tô
Thành nói: “Hôm nay mẹ con nàng suýt mất mạng dưới tay ta, may được một vị tiên
nhân mù chỉ giáo mới tránh được họa này.” Thế là Tô Thành kể lại cặn kẽ đầu
đuôi sự tình cho vợ con nghe. Vì làm việc thiện như vậy mà trong năm đó Tô
Thành sinh con trai, đến khi cháu nội chào đời ông mới tạ thế.
Tô Thành trong câu chuyện chỉ là một
người dân bình thường giàu có tại vùng nông thôn thời nhà Thanh. Hơn nữa bình
thường ông cũng làm một vài việc thiện có ích cho người khác, làm điều thiện,
mang lại điều tiện lợi cho người khác, dường như cũng không được phúc báo ngay
lúc đó. Đến khi đột nhiên cái cây bên đường bị chặt, khi ông muốn thêm vài
nghìn đồng mua lại cái cây để người qua đường có nơi trú chân, ông đã làm việc
thiện tổn hại đến lợi ích của bản thân. Cho nên khi nguy hiểm và tai họa sắp
tới, nhờ hành thiện mà tích được âm Đức, được thần tiên điểm hóa. Cũng là dựa
trên nền tảng tích đức hành thiện hàng ngày, mới có thể đột nhiên gặp chuyện
thiên hạ không thể nhẫn mà tiêu tan cơn giận, hóa giải được tai họa gây cái
chết oan khuất cho hai mẹ con và bản thân thì chết vì vương pháp. Có thể thấy
hành thiện và đại nhẫn quan trọng như thế nào trong tiến trình sinh mệnh của
con người. Hành thiện có thể tích âm đức, đồng thời nhờ có Đức mà con người
được phúc báo; Đại nhẫn có thể giúp con người hóa giải được những ân oán, hận
thù muôn hình muôn vẻ trên cõi nhân gian, khiến con người được giải thoát khỏi
nút thắt trong cái vòng luẩn quẩn nhân quả, ân ân oán oán, thay đổi hoặc xoay
chuyển vận mệnh con người thế gian một cách triệt để nhất.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét