CHƯƠNG IV
Hình như mỗi bước chân leo lên con dốc vào trạm Huy càng bực mình. Mẹ cha cái thằng Trọng Hói, mồm cứ leo lẻo: "thế nào rồi chúng em cũng chiêu đãi anh một chầu cá anh vũ tới bến". Giờ thì ăn quả đắng rồi, hứa với sếp Kim mà chậm đã chết chứ đừng nói không có. Ngặt nỗi lão Tám Cá không phải loại hám tiền. Cá gì lão bán chứ cá anh vũ lão cho, mà cho cái loại quanh năm chỉ dưa cà canh suông mới chết. Lão Sáu Vẩu trước đây cũng biết bắt cá anh vũ nhưng từ khi lão Tám Cá về cất trại rồi làm nhà bè trên sông Gâm là lão bỏ nghề. Bỏ là bỏ bắt cá anh vũ, còn chài lưới vẫn là cái nghề nuôi sống lão. Năn nỉ lão Sáu Vẩu hết cách mà lão khăng khăng không là không: "Loại cá này của dòng dõi chúa Bầu, trước đây tôi bắt là ăn trộm thôi". "Đã ăn trộm một lần cũng mang tiếng ăn trộm, ăn trộm lần nữa có sao", nghe Trọng Hói nói vậy, lão sáu Vẩu trừng mắt: "Mày bước ra khỏi nhà cho tao". Trọng Hói đang chần chừ thì lão rút cái chỉa cá cài bên vách cái roạt nhằm mặt Trọng Hói đâm tới, may lúc ấy Huy kịp kéo áo lão chứ không thì không biết chuyện gì xảy ra. . .
Lão Tám Cá là dòng dõi chúa Bầu thì Huy mới biết gần đây. Thời chúa Bầu cai quản Tuyên Quang đã gần ba trăm năm rồi mà sao cái uy dòng dõi lớn thế không biết. Kể cũng lạ, tại cái tỉnh này ngoài di tích thành Bầu không có cái đền nào thờ chúa Bầu nhưng bên Lào Cai, Yên Bái rồi xuống cả Thái Thụy - Thái Bình lại có đến sáu cái đền thờ! Lòng trung của dân không chỉ thể hiện qua đốt hương cúng bái mà ngay cả trong việc làm nữa. Nghĩ thế, Huy thấy cái vị thế nhà chúa trong tâm thức dân giã quả là ghê gớm. Hèn gì, ngay cả già Bân bên Yên Sơn giàu có là thế, uy tín là thế mà cứ nghe lão Tám Cá răm rắp, mỗi lời của lão cứ như là thánh chỉ vậy. . .
- Giờ ơi! Chờ mỏi cả cổ giờ mới tháy hai anh.
Huy nhìn lên thấy Tường Vi đang ôm eo Thảo sương cười rúc rích.
- Mỏi cổ chút nữa anh Huy tẩm quất cho là khỏe ngay. Trọng Hói vừa nói vừa cười.
- Có câm cái miệng lại không, lẻo mép quá rồi hư sự chưa thấy à.
Tường Vi chìa tay nắm tay Huy kéo lên:
- Thôi mà anh! Lâu rồi gặp mà anh không vui gì hết, chắc bị em nào cho leo cây phải không?
Huy dịu giọng:
- Em, em cái con khỉ mốc.
Bên phòng ăn, Cần - nhân viên của trạm giúp Thảo Sương bày biện bàn ăn. Trạm có năm người, hai đang nghỉ phép, thêm Tường Vi, Thảo Sương vẫn chỉ là năm; thế mà trên bàn ngồn ngộn thức ăn, nào là bồ câu hầm thuốc bắc, bê thui, bò kho tàu, súp vây cá, ốc đắng om chuối tiêu. . . Tường Vi nài nỉ:
- Thôi mà, anh Huy, việc đâu còn có đó. Cứ ăn uống xong hãy tính.
Huy uể oải ngồi vào bàn. Trọng Hói mở ví lấy ra một miếng mật gấu khô bằng nửa đốt ngón tay út, cho vào bát sứ Hải Dương, chế một chút nước sôi, dầm tan mật rồi pha vào chai rượu Mao Đài thằng Cần vừa khui. Rót rượu thật điệu đà, Thảo Sương nâng ly:
- Mời anh Huy, anh Trọng, mời tất cả nhân ngày hội ngộ.
Uống cạn ly rượu, Huy thấy cái vị nhân nhẩn đắng của mật gấu không tan nhanh như mọi khi mà vẫn cứ nghèn nghẹn, cân cấn đầu cuống họng. Tường Vi xúc cho Huy miếng ốc đắng om chuối:
- Đắng với đắng thành ngọt, anh Huy.
- Em với anh thành một chứ Tường Vi? Thảo Sương châm chọc.
Trọng Hói nhìn Thảo Sương chằm chằm, cười lộ hàm răng mảnh, khá đều, đôi mắt lấp lánh đĩ thỏa:
- Thế còn em với anh đêm nay là một nhé!
- Là một để bà vợ anh lột xác em à.
- Lột là lột thế nào, để chỉ có anh lột trên xuống dưới từ từ như hôm nảo hôm nào, hi hi. . .
Thằng Cần nháy mắt với Tường Vi, ranh mãnh:
- Giọng cười anh Trọng đổi một tí thì sang hơn chị nhỉ.
- Đổi thế nào mầy?
- Thì hi hi thành he he be be. . .
- Tổ bố cái thằng Cần lưu manh.
- Em không lưu manh mà chỉ lanh mưu thôi.
Cạn tuần rượu thứ ba, bên Tường Vi dìu dịu mùi nước hoa, dìu dịu giọng nói, nỗi bực dọc tan biến tự lúc nào, thay vào đó là sự hưng phấn mỗi lúc một đầy. Đặt tay lên đùi Tường Vi, Huy hỏi:
- Em lên đây chắc là có chuyện?
Tường Vi ghé tai Huy nói nhỏ:
- Có một vụ ngon hết ý, chút nữa không có thằng Cần em nói.
Đúng là một vụ ngon hết ý nhưng ăn mảnh thì khó mà dây vào tụi thằng Minh Chột, Trí Vịt thì chẳng còn lại bao nhiêu. Mình có quyền kiểm tra, bắt giữ nhưng không có quyền khai thác, lưu thông. Vùng này còn hơn chục cây lát hoa vân đá đều nằm trong bản đồ quản lý lâm nghiệp cả. . . Như hiểu được suy nghĩ của Huy, Tường Vi nói:
- Cái quan trọng là phải làm nhanh. Tất cả phải gọn gàng trong hai, ba ngày, chậm lắm cũng không sang ngày thứ năm. Chục khối lát thành khí cũng phải ba, bốn cây. Anh xem nơi nào dễ khai thác bàn với Minh Chột làm luôn.
- Cũng tính thế, nhưng thằng Minh Chột tham lắm, rồi cả thằng Trí Vịt nữa, xem ra mình chẳng còn bao nhiêu.
- Anh cũng tham vừa thôi, gỗ của rừng, công cán cưa xẻ đáng là bao. Đưa về đến Việt Trì là hốt bạc rồi.
- Nếu xong vụ này em tính phần của em là bao nhiêu?
- Tùy anh thôi! Mấy lần trước anh có hỏi đâu, sao giờ lại thế?
Huy cười cười thay cho trả lời, kéo tay Tường Vi:
- Đi với anh.
- Đi đâu?
- Đi khảo sát khai thác nơi nào thuận tiện, nhân thể lên lâm trường bàn bạc với Minh Chột luôn.
- Việc bàn bạc với Minh Chột mình anh tiện hơn, còn làm sao em lội rừng trèo núi mà khảo với sát?
- Không phải lội rừng trèo núi đâu. Đi rồi biết
Huy dắt Tường Vi xuống bến, nổ máy ca nô ngược dòng sông Gâm. Qua cửa suối Lồ lâm trường Bình Minh độ hai km, Huy chỉ tay lên sường núi bên trái:
- Chỗ kia có hai cây lát hoa, cây dưới nhỏ, cây trên lớn hơn. Nhưng đây gần lâm trường quá, dễ lộ.
- Cây nào đâu anh?
- Thì cây có tán màu đỏ đó. Loại cây này lá non màu đỏ nên nhìn là biết ngay.
Ngược dòng sông, gió nhẹ, mấy cọng tóc mai vắt qua nửa má và đôi môi mọng đỏ như vẽ nên nét tinh nghịch, hồn nhiên. Ngoài ba mươi rồi mà Tường Vi trông còn quá hấp dẫn trong mắt đàn ông. Ngực đầy dặn, eo thon rất hợp với cái áo màu xanh lá mạ may rất khéo vừa tôn thêm làn da trắng mịn vừa tạo nét duyên dáng, trẻ trung.
Qua vực cây Sung, Huy cho ca nô vào cửa con suối nhỏ. Khúc sông này hoang vắng, nói như Nguyễn Tuân "Bờ sông hoang dại như một bờ tiền sử. Bờ sông hồn nhiên như một bờ cổ tích tuổi xưa"
- Sao dừng đây anh?
- Em không thấy khúc sông này đẹp sao?
- Vắng vẻ quá.
Huy kéo Tường Vi ngồi xuống sàn ca nô: "Em đẹp quá"; rồi ôm chầm Tường Vi, tìm đến đôi môi của nàng. Máu trong người Huy chảy rần rật. Mẹ kiếp, lần này mà không "thịt" được em thì khó có cơ hội nào nữa. Mấy lần rồi mà lần nào em cũng thoát, chỉ may mắn dừng lại ở Y chứ không làm sao nàng cho tới Z. Không gian vắng lặng. Hơi rượu vẫn còn nồng nàn. Không để cho Tường Vi kịp phản ứng, Huy đè nàng xuống, tay lần cởi nút áo.
- Đừng anh . . ,
Huy thở gấp gáp:
- A...nh . . a. . nh cho e...m. . .em t. . ất cả . . phần. . của a. . anh!. ..
Tường Vi nghe nước vỗ mạn ca nô. Dấn thân vào nghề này cô biết thế nào cũng có ngày hôm nay nhưng không nghĩ rằng nó lại nhanh chóng xảy ra đến thế.
Lão Tám Cá là dòng dõi chúa Bầu thì Huy mới biết gần đây. Thời chúa Bầu cai quản Tuyên Quang đã gần ba trăm năm rồi mà sao cái uy dòng dõi lớn thế không biết. Kể cũng lạ, tại cái tỉnh này ngoài di tích thành Bầu không có cái đền nào thờ chúa Bầu nhưng bên Lào Cai, Yên Bái rồi xuống cả Thái Thụy - Thái Bình lại có đến sáu cái đền thờ! Lòng trung của dân không chỉ thể hiện qua đốt hương cúng bái mà ngay cả trong việc làm nữa. Nghĩ thế, Huy thấy cái vị thế nhà chúa trong tâm thức dân giã quả là ghê gớm. Hèn gì, ngay cả già Bân bên Yên Sơn giàu có là thế, uy tín là thế mà cứ nghe lão Tám Cá răm rắp, mỗi lời của lão cứ như là thánh chỉ vậy. . .
- Giờ ơi! Chờ mỏi cả cổ giờ mới tháy hai anh.
Huy nhìn lên thấy Tường Vi đang ôm eo Thảo sương cười rúc rích.
- Mỏi cổ chút nữa anh Huy tẩm quất cho là khỏe ngay. Trọng Hói vừa nói vừa cười.
- Có câm cái miệng lại không, lẻo mép quá rồi hư sự chưa thấy à.
Tường Vi chìa tay nắm tay Huy kéo lên:
- Thôi mà anh! Lâu rồi gặp mà anh không vui gì hết, chắc bị em nào cho leo cây phải không?
Huy dịu giọng:
- Em, em cái con khỉ mốc.
Bên phòng ăn, Cần - nhân viên của trạm giúp Thảo Sương bày biện bàn ăn. Trạm có năm người, hai đang nghỉ phép, thêm Tường Vi, Thảo Sương vẫn chỉ là năm; thế mà trên bàn ngồn ngộn thức ăn, nào là bồ câu hầm thuốc bắc, bê thui, bò kho tàu, súp vây cá, ốc đắng om chuối tiêu. . . Tường Vi nài nỉ:
- Thôi mà, anh Huy, việc đâu còn có đó. Cứ ăn uống xong hãy tính.
Huy uể oải ngồi vào bàn. Trọng Hói mở ví lấy ra một miếng mật gấu khô bằng nửa đốt ngón tay út, cho vào bát sứ Hải Dương, chế một chút nước sôi, dầm tan mật rồi pha vào chai rượu Mao Đài thằng Cần vừa khui. Rót rượu thật điệu đà, Thảo Sương nâng ly:
- Mời anh Huy, anh Trọng, mời tất cả nhân ngày hội ngộ.
Uống cạn ly rượu, Huy thấy cái vị nhân nhẩn đắng của mật gấu không tan nhanh như mọi khi mà vẫn cứ nghèn nghẹn, cân cấn đầu cuống họng. Tường Vi xúc cho Huy miếng ốc đắng om chuối:
- Đắng với đắng thành ngọt, anh Huy.
- Em với anh thành một chứ Tường Vi? Thảo Sương châm chọc.
Trọng Hói nhìn Thảo Sương chằm chằm, cười lộ hàm răng mảnh, khá đều, đôi mắt lấp lánh đĩ thỏa:
- Thế còn em với anh đêm nay là một nhé!
- Là một để bà vợ anh lột xác em à.
- Lột là lột thế nào, để chỉ có anh lột trên xuống dưới từ từ như hôm nảo hôm nào, hi hi. . .
Thằng Cần nháy mắt với Tường Vi, ranh mãnh:
- Giọng cười anh Trọng đổi một tí thì sang hơn chị nhỉ.
- Đổi thế nào mầy?
- Thì hi hi thành he he be be. . .
- Tổ bố cái thằng Cần lưu manh.
- Em không lưu manh mà chỉ lanh mưu thôi.
Cạn tuần rượu thứ ba, bên Tường Vi dìu dịu mùi nước hoa, dìu dịu giọng nói, nỗi bực dọc tan biến tự lúc nào, thay vào đó là sự hưng phấn mỗi lúc một đầy. Đặt tay lên đùi Tường Vi, Huy hỏi:
- Em lên đây chắc là có chuyện?
Tường Vi ghé tai Huy nói nhỏ:
- Có một vụ ngon hết ý, chút nữa không có thằng Cần em nói.
Đúng là một vụ ngon hết ý nhưng ăn mảnh thì khó mà dây vào tụi thằng Minh Chột, Trí Vịt thì chẳng còn lại bao nhiêu. Mình có quyền kiểm tra, bắt giữ nhưng không có quyền khai thác, lưu thông. Vùng này còn hơn chục cây lát hoa vân đá đều nằm trong bản đồ quản lý lâm nghiệp cả. . . Như hiểu được suy nghĩ của Huy, Tường Vi nói:
- Cái quan trọng là phải làm nhanh. Tất cả phải gọn gàng trong hai, ba ngày, chậm lắm cũng không sang ngày thứ năm. Chục khối lát thành khí cũng phải ba, bốn cây. Anh xem nơi nào dễ khai thác bàn với Minh Chột làm luôn.
- Cũng tính thế, nhưng thằng Minh Chột tham lắm, rồi cả thằng Trí Vịt nữa, xem ra mình chẳng còn bao nhiêu.
- Anh cũng tham vừa thôi, gỗ của rừng, công cán cưa xẻ đáng là bao. Đưa về đến Việt Trì là hốt bạc rồi.
- Nếu xong vụ này em tính phần của em là bao nhiêu?
- Tùy anh thôi! Mấy lần trước anh có hỏi đâu, sao giờ lại thế?
Huy cười cười thay cho trả lời, kéo tay Tường Vi:
- Đi với anh.
- Đi đâu?
- Đi khảo sát khai thác nơi nào thuận tiện, nhân thể lên lâm trường bàn bạc với Minh Chột luôn.
- Việc bàn bạc với Minh Chột mình anh tiện hơn, còn làm sao em lội rừng trèo núi mà khảo với sát?
- Không phải lội rừng trèo núi đâu. Đi rồi biết
Huy dắt Tường Vi xuống bến, nổ máy ca nô ngược dòng sông Gâm. Qua cửa suối Lồ lâm trường Bình Minh độ hai km, Huy chỉ tay lên sường núi bên trái:
- Chỗ kia có hai cây lát hoa, cây dưới nhỏ, cây trên lớn hơn. Nhưng đây gần lâm trường quá, dễ lộ.
- Cây nào đâu anh?
- Thì cây có tán màu đỏ đó. Loại cây này lá non màu đỏ nên nhìn là biết ngay.
Ngược dòng sông, gió nhẹ, mấy cọng tóc mai vắt qua nửa má và đôi môi mọng đỏ như vẽ nên nét tinh nghịch, hồn nhiên. Ngoài ba mươi rồi mà Tường Vi trông còn quá hấp dẫn trong mắt đàn ông. Ngực đầy dặn, eo thon rất hợp với cái áo màu xanh lá mạ may rất khéo vừa tôn thêm làn da trắng mịn vừa tạo nét duyên dáng, trẻ trung.
Qua vực cây Sung, Huy cho ca nô vào cửa con suối nhỏ. Khúc sông này hoang vắng, nói như Nguyễn Tuân "Bờ sông hoang dại như một bờ tiền sử. Bờ sông hồn nhiên như một bờ cổ tích tuổi xưa"
- Sao dừng đây anh?
- Em không thấy khúc sông này đẹp sao?
- Vắng vẻ quá.
Huy kéo Tường Vi ngồi xuống sàn ca nô: "Em đẹp quá"; rồi ôm chầm Tường Vi, tìm đến đôi môi của nàng. Máu trong người Huy chảy rần rật. Mẹ kiếp, lần này mà không "thịt" được em thì khó có cơ hội nào nữa. Mấy lần rồi mà lần nào em cũng thoát, chỉ may mắn dừng lại ở Y chứ không làm sao nàng cho tới Z. Không gian vắng lặng. Hơi rượu vẫn còn nồng nàn. Không để cho Tường Vi kịp phản ứng, Huy đè nàng xuống, tay lần cởi nút áo.
- Đừng anh . . ,
Huy thở gấp gáp:
- A...nh . . a. . nh cho e...m. . .em t. . ất cả . . phần. . của a. . anh!. ..
Tường Vi nghe nước vỗ mạn ca nô. Dấn thân vào nghề này cô biết thế nào cũng có ngày hôm nay nhưng không nghĩ rằng nó lại nhanh chóng xảy ra đến thế.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét