Mượt mà xanh cỏ triền đê
Anh từng rình bước đi về của em,
Cánh diều ngưng gió chao nghiêng
Dòng sông lười biếng êm đềm nhẹ trôi. . .
Áo chiết eo, đỏ làn môi
Tóc mai đọng giọt mồ hôi nắng hè
Sáng trong đôi mắt chân quê
Nụ cười em lạc lối về hồn anh
Thầm yêu thuở tóc còn xanh
Đến khi đầu bạc vẫn đành. . . thầm yêu!
Triền đê vi vút sáo diều
Chiều nay chiều vẫn như chiều ngày xưa,
Cỏ may níu bước chân qua
Còn ta níu kỷ niệm xa ngậm ngùi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét