Thứ Tư, 5 tháng 12, 2012

LÂM TẶC

CHƯƠNG II

      Lâm tường Bình Minh cách sông Gâm chừng 2 km, bãi gỗ nằm cạnh suối Lồ nên việc chuyển gỗ ra bến sông rất thuận tiện. Man Hoa hái hơn kg nấm mèo từ mấy súc gỗ mục, những tai nấm cỡ miệng ly uống nước cô bỏ lại, "để cho lớn, trước sau gì mình cũng hái", cô nghĩ.
     Cạnh mấy khúc gỗ mục là gần trăm hộp gỗ xẻ dài ngắn dày mỏng đủ kiểu. Ông Bường vần hết hộp gỗ này đến hộp gỗ khác, vừa đo vừa ghi chép vào cuốn sổ học trò. Xong việc, ông gọi:
     - Man Hoa, cháu tính giùm khối lượng cho bác cái.
     - Cháu tưởng bác tính xong rồi chứ.
     - Bác chỉ đo chiều rộng, chiều dài, gáy của hộp gỗ là bao nhiêu thôi. Bác tính chậm lắm.
     - Vậy hồi trước ai tính cho bác?
     - Thì ông Trí, ông Minh chứ ai,  bác ghi rồi họ tính.
Cầm cuốn vở ông Bường đưa, Man Hoa hỏi:
     - Sao bác không ghi chủng loại gỗ?
     - Ông Minh nói không cần ghi.
     - Không ghi thì làm sao tính tiền cho thợ cưa? Xẻ gỗ sâng, gỗ sến giá cả khác gỗ chò, gỗ sao, xoan đào chứ?  
     - Ông Minh bảo sẽ tuyển dụng họ làm công nhân nên trả lương tháng.
Man Hoa nghĩ nếu tính như vậy thì lâm trường quản lý, báo cáo với tỉnh ra sao? Số gỗ này mới chỉ riêng nhóm anh Quân thôi, còn các nhóm khác nay mai đưa về nữa thì sẽ như thế nào nhỉ. Nhìn những hộp gỗ toàn lõi, mặt gỗ phẳng lì, mấy hôm nay phơi mưa phơi nắng, Man Hoa nói:
     - Thôi bác chịu khó ghi lại chủng loại gỗ. Cháu kéo mấy tấm phên nứa, lá cọ che đống gỗ. Để thế này vài hôm nữa rồi nứt nẻ, uổng quá thôi.
     Tiếp xúc với Quân chưa nhiều nhưng cô thấy ở anh có cái gì đó làm người ta tin tưởng được. Quân ít nói, không lém lỉnh như "đệ tử" Nam "cuội". Mấy ngày chưa vào lâm trường làm việc, ở nhà cô, mấy anh Chính, Ngọc, Nam, Dũng không trà lá tán gẫu thì đánh cờ, đánh bài tiến lên, còn anh Quân lôi sách ra đọc. Man Hoa cũng thích đọc sách nhưng không "nghiện" như anh Quân. "Một ngày không đọc được ba, bốn chục trang sách là thấy thiêu thiếu một cái gì đó", Man Hoa nhớ lại lời anh nói. Mới một tháng làm việc mà số lượng gỗ xẻ như nhóm anh Quân giao đúng là kỷ lục. . . 
     Bác Bường ghi xong nhóm gỗ, phụ Man Hoa che đống gỗ. Chiều nay anh Quân về sẽ thấy thành quả lao động của anh được bảo vệ, Man Hoa thấy vui vui. Xong công việc Man Hoa đưa bịch nấm mèo cho bác Bường:
     - Bác đem về phơi nhé.
     - Sao không mang về cho chú Tám?
     - Nhà cháu còn nhiều. Hôm nào rảnh cháu đi lấy măng cùng bác nhé?
     - Ừ! Chiều về cầm cặp gà cho chú Tám cùng đám thằng Quân nhậu.
     - Ôi, bác không biết thôi, cháu nuôi hơn năm chục con ở trại ấy, thôi chiều nay bác ra nhà cháu, thế nào cũng có cá, còn gà thì sẵn.
Ông Bường nghĩ Tám Cá thật là có phúc. Man Hoa vừa đẹp người, đẹp nết, việc chi cũng khéo léo, nhanh nhẹn. Nó mới về làm việc ở lâm trường mấy tháng mà coi bộ giám đốc Minh "chột" không ưa vì kỳ đà cản mũi từ việc lớn đến việc nhỏ. Nhẹ nhàng mà sâu sắc, chân thành mà nguyên tắc, đấu tranh đến nơi đến chốn. Ông thấy cái sai đó mà sao không nói rành rẽ được, với lại, còn nửa năm nữa là về hưu nên ông tắc lưỡi cho qua, nhiều lúc ông thấy xấu hổ vì không được như con bé. Ở cái tỉnh này, có bao nhiêu lâm trường là ông có mặt hết, ít nhất cũng hai năm. Riêng cái lâm trường Bình Minh này ông gắn bó với nó từ khi mới thành lập, tính đi tính lại cũng đã mười lăm năm, ba đời giám đốc. Trước khi bàn giao chức vụ giám đốc lại cho Minh "chột", lên tỉnh nhận nhiệm vụ mới, trong một bữa rượu chỉ hai anh em, ông Nghĩa nói: "Tôi lên tỉnh nhưng lòng không yên với lâm trường mình. Thằng Minh "chột" tham lam, liều lĩnh, thằng Trí "vịt" vừa tham vừa láu cá. Hai thằng này, anh biết đấy, con ông sáu cháu ông tư cả. Có việc gì chúng làm sai anh phải nói thẳng, cản không được thì viết thư cho tôi". . . Năm ngoái, khi bọn Tàu đánh sang Hà Giang, phần lớn công nhân bỏ về xuôi hết; thằng Trí "vịt", thằng Minh "chột" chạy đầu tiên. Bộ đội ta phản công, bọn Tàu rút, yên trở lại hơn tháng mới thấy mặt hai ông trong Ban gám đốc trở lại. Công việc đầu tiên của Minh "chột" và Trí "vịt" là bán hàng trăm khối gỗ tốt cho dân buôn bè Sơn Tây, Thái Bình. Tiếp sau đó hợp đồng nhân công lao động cho lâm trường không trả bằng tiền mà bằng sản phẩm, tức là trả bằng gỗ. Lập tức lâm trường có số nhân công hợp đồng gần trăm rưỡi người. Cả hai việc này ông viết thư cho ông Nghĩa. Ông Nghĩa báo cấp trên xin lập đoàn kiểm tra, dây dưa việc này việc nọ đến khi có quyết định đã hơn tháng. Trước khi đoàn kiểm tra lên hai ngày, số "công nhân" hợp đồng này xuôi bè hết. Không biết đoàn kiểm tra làm việc như thế nào, nửa buổi chiều lên lâm trường, tối nhậu với Ban Giám đốc một bữa, sáng hôm sau kéo nhau về thị xã. Hai ngày sau, Minh "chột", Trí "vịt" lên lâm trường mặt mày phởn phơ. Gặp ông, Trí "vịt" nháy mắt, cười đểu: "Anh Bường còn năm nữa nghỉ hưu nhỉ, mấy anh trên tỉnh nói nếu cần cho anh nghỉ ăn lương hẳn hòi, đến ngày lĩnh sổ hưu. Anh tuy không có chức tước gì nhưng đóng góp cho ngành quá nhiều mà". Còn Minh "chột" vứt tàn điếu thuốc Samit, nhổ bãi nước bọt: "Ốc không mang nổi mình ốc lại còn lo cọc rêu". Chừng nửa tháng sau Tám Cá nhắn người kêu ông ra nhà bè nhậu, đưa cho ông phong thư của anh Nghĩa. Anh Nghĩa xin lỗi ông vì không lột mặt được bọn Minh Chột, Trí Vịt. Anh nói đau ở chỗ kết luận của đoàn kiểm tra: "Vụ việc bán gỗ ở lâm trường Bình Minh là không có cơ sở. Số gỗ thất thoát là do lâm trường chạy giặc, không ai bảo quản nên mất trộm. Vụ việc trả lương bằng sản phẩm của Ban Giám đốc lâm trường là sáng tạo khi chưa được cấp đủ kinh phí hoạt động; số người hợp đồng được trả theo sổ sách và thực tế là 28 người; nay số công nhân đó đã tự ý bỏ việc vì quá khó khăn". . .. Sau kết luận của đoàn kiểm tra, anh Nghĩa "được" điều về làm phó chủ tịch mặt trận tỉnh. Anh viết trong thư: "Dù thế nào, ở cương vị nào cũng đừng từ bỏ con đường đã chọn anh Bường nhé". . . 
     Đang lúi húi cưa mấy ống bương để vào đất dâm mấy chục mầm lát hoa trong vườn ươm, ông giật mình khi nghe tiếng: "Chào anh Bường". Quay lại, thấy Huy, trạm trưởng trạm kiểm lâm sông Gâm, ông gật đầu, đứng dậy bắt tay.
     - Anh ươm giống lát này làm gì, ươm đã khó, trồng rồi chăm sóc cũng khó. Trồng sống được chí ít 50 năm mới khai thác được.
     - Thì công việc mà anh.
     - Thôi, nghỉ tay, hôm nay tôi và Trọng Hói được lời mời của ông Minh lên chơi. Ra đây, trước là để thăm anh, sau là chuyển lời của ông Trí mời ông vô phòng họp nhậu cùng.
     - Thật xin lỗi anh, chiều tối nay tôi có hẹn với chú Tám Cá rồi, anh nói lại anh Trí giùm tôi nhé.
     - Thì đành vậy, cho tôi gửi lời thăm anh Tám Cá, ngoài đó tàn cuộc sớm thì về nhậu tiếp nhé, kéo theo được anh Tám Cá càng vui.
     Huy bắt tay ông rồi trở về dãy nhà làm việc của Ban Giám đốc. Trước đây, khi anh Nghĩa còn làm giám đốc, Huy có đến lâm trường làm việc vài ba lần. Từ ngày anh Nghĩa lên tỉnh, Huy đến thường xuyên hơn. Linh tính như mách bảo ông hình như rồi sẽ có chuyện gì sắp xảy ra đây.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét