Xưa,
có ông già mù xem bói trước cổng Văn Miếu. Ông có biệt tài ngửi văn mà biết được
nho sinh nào đỗ, rớt trong các kì thi Hội, thi Đình; biết được cả tâm tính, số
phận người ta. Thậm chí, con ruồi bay qua, biết con đực, con cái.
Tin
đồn qua khe cửa cấm thành, vua sai quan Tế tửu tra xét thực hư.
-
Mỗi câu hỏi một quan, đặt tiền trước mới xem - ông thầy bói nói.
- Người ta nói ông xem có một cắc, sao tôi lại một quan?
- Vì ông là quan, quan đứng đầu ngành giáo dục, bổng lộc, cúng biếu, xà xẻo nhiều
nên giá đó mới đúng.
Bực tức vì
thái độ lão thầy bói nhưng không thể không hoàn thành mệnh vua, nênTế tửu ta
đành ngậm bồ hòn làm ngọt. Đưa cho ông lão quyển Tam quốc diễn nghĩa, y hỏi:
-
Đây là sách gì?
-
Tam
quốc diễn nghĩa. Ông thầy bói đáp.
-
Sao ông biết?
-
Muốn biết thì thêm một quan tiền.
Cầm quan tiền cho vào túi, ông thầy
bói thủng thẳng đáp:
-
Ngửi thấy mùi binh đao!
Quan
Tế tửu lại đặt trước mặt ông cuốn Hồng lâu mộng, hỏi:
-
Đây là sách gì?
-
Hồng
lâu mộng.
Lại đặt tiền hỏi vì sao biết, ông
lão trả lời:
-
Ngửi thấy mùi son phấn!
Mọi
người chứng kiến phục tài. Lần này Tế tửu ta không đặt sách của văn nhân nữa,
mà đặt “Đề án đổi mới thi cử” do ông ta mới biên soạn trình cho nhà vua phê duyệt.
Ông thầy bói phẩy tay trước mũi, nói:
-
Tác phẩm này của ông đây mà. Khuyến mãi luôn để ông cất giùm cho: ngửi thấy mùi
thum thủm!
Rồi
một thời gian sau, không thấy ông già mù xem bói nữa. Người thì nói ông ẩn cư
vì thế sự, người thì nói ông bị thủ tiêu vì lời nói thẳng.
Mấy
năm nay, ở vùng này xuất hiện một ông thầy bói mù ngửi văn. Người ta đồn rằng
ông là hậu duệ mấy mươi đời của ông thầy bói cửa Văn Miếu. Ngặt vì ông xem gì
đúng nấy, lại không lấy tiền người xem nên chính quyền không khép tội ông hành
nghề mê tín dị đoan được. Có ông quan chức hàng xã, đưa tập Nghị quyết hàng huyện,
hỏi là sách gì, ông đáp:
-
Nghị quyết đây mà.
-
Sao ông biết?
-
Ngửi thấy mùi phần trăm (%)!
Tiếng
tăm lan xa. Nhiều cán bộ giả dạng thường dân đến hỏi việc. Hôm rồi, có một chiếc
xe hơi bóng loáng, biển số 29, nghe đâu của một quan chức giáo dục, to lắm, đến
nhà ông. Người đàn ông cao lớn, mặt dày, má phệ, đưa ông một tấm bằng, hỏi:
-
Đây là cái gì?
-
Bằng “tiến sĩ từ xa” của ông đây mà.
-
Vì sao ông biết?
-
Vì cái bằng này chứng nhận ông và học vấn tiến sĩ có một khoảng cách rất xa!
Người
kia vừa bước ra, ông thầy bói lấy chổi quét từ trong nhà ra ngõ. Vừa quét ông vừa
thở dài:
Giấy lộn làm nên danh tiến sĩ
Vẽ vời đề án rõ quan tham…
lọ mọ thế nào ghé đến nhà bác, thấy bài hóm quá, cảm ơn chủ nhà.
Trả lờiXóaCảm ơn bạn đã động viên, chúc sức khỏe.
XóaHay quá, cảm ơn tác giả.
Trả lờiXóa