Chàng khờ khạo luôn bị đời bắt nạt
Không nhà lầu, xe cộ giàu sang
Chẳng để để ý chi
mệnh giá đồng tiền
Mua dăm ba trăm giá chỉ vài ba chục.
Bạn bè thân gọi chàng: gã ngốc
Chẳng biết gì ngoài đọc sách, làm thơ
Hạ nắng chói chang mà vẫn mộng mơ
Lá chưa rụng đã thẫn thờ thu cũ!
Chàng yêu lắm bông hoa chớm nụ
Yêu cả đám mây giông vần vũ trời
chiều,
Yêu bóng mẹ già con đường nhỏ liêu
xiêu
Yêu cánh diều, triền đê, bờ cỏ…
Chàng yêu em: cô gái quê bé nhỏ,
Gom bốn mùa trăng gió vào thơ
Em có đẹp đâu mà chàng cứ thẫn thờ
Lén chặn đường em với bài thơ đọc vội.
Rồi một lần em thương chàng nông nổi
Khi nghe tin em có người dạm hỏi
Chàng làm thơ mai mỉa giàu sang,
Thổ lộ yêu em bằng trái tim vàng!
Em vẫn biết chàng lang thang cùng gió
Tâm hồn chàng lãng đãng cùng mây,
Nhưng chàng yêu em hơn cả đắm say
Đời con gái hỏi còn chi hơn thế.
Em biết cuộc đời là dâu bể
Tình bán bằng tiền tình sẽ bể dâu,
Thương chàng nên chẳng chịu ai đâu
Cho dù họ công hầu khanh tướng.
Vần thơ chàng lắng sâu tâm tưởng
Cho em thêm vui sướng yêu đời,
(Nhưng
ghét ghê nước chảy mây trôi)
Sao nỡ
để em chờ - chàng ngốc của em ơi!...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét