Lá phong vàng, bên đường liễu rũ
Mùa chia ly, mùa của u sầu
Đời cứ trôi, dấn bước về đâu
Bụi hồng trần lắng sâu đáy mắt.
Đã bao mùa thu đi em khóc
Dòng nước xuôi thuyền chở nắng vàng
Bay về đâu đôi cánh sếu giang
Chỉ còn em và mùa đông ở lại.
Trải lòng mình lá thư viết vội
Ngoài trời kia mưa tuyết đang rơi
Mộng giàu sang đất khách đổi đời
Cô dâu Việt thành người bán phấn!
Em phụ tình để anh uất hận,
Đời phụ em – em lạc lối về
Phải chăng âu cũng là số phận
Trời trả em rũ bỏ chân quê.
Nhớ câu thơ mịt mù quan tái
Ngóng người đi cửa ải mây giăng,
Thương nàng Kiều ở chốn lầu xanh
Ngẫm chua xót phận mình kỹ nữ.
Từ lạc bước đường đời lữ thứ
Không đêm nào không nhớ quê hương
Nấm mộ ba, nước mắt mẹ hiền
Những đêm trăng thượng huyền gánh
lúa…
“Hanh
hao lạnh em hồng đôi má
Chim
én về mượt mái tóc xanh
Mùa
thu sang mảnh dẻ dáng hình
Phượng
thắm đỏ làn môi trinh nữ”.
Thơ anh viết cuối mùa thu cũ
Tặng em cùng mấy nụ tầm xuân
Lần đầu tiên xao xuyến nao lòng
Em hiểu ý những dòng anh viết…
Ra đi không một lời từ biệt,
Để hôm nay mù mịt tương lai
Bao buồn đau thấm đẫm u hoài
Em viết lá thư này tạ lỗi.
Em hiểu rồi:“nghèo không có tội”
Tội của em: phản bội tình anh,
Đáng khinh hơn lỡ bước sa chân
Chưa can đảm một lần ngoái lại.
Em phải gánh cuộc đời oan trái
Đất khách xa chuộc lỗi chính mình.
Em nguyện cầu hạnh phúc cho anh
Khi trải nghiệm: nghĩa tình - lẽ sống!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét