Nghe tiếng chặt cây
ngoài vườn, anh Tấn quát:
- Mày làm gì ngoài ấy
thế?
Thằng Hùng đáp vọng vào:
- Dạ, con chặt nhánh ổi
làm nạng ná.
Anh Tấn nói với tôi:
- Từ khi ông Dư về mấy
đứa trẻ con thay đổi hẳn.
Tôi tò mò:
- Có phải cái ông có biệt
danh là “cùi” không?
- Bây giờ không ai gọi
ông ấy bằng biệt danh ấy nữa, biệt danh mới của ông ấy là “biết”.
Anh giải thích:
- Ông Dư ngang tàng, lập
dị. Nhưng ngẫm ra ông luôn đúng. Hôm giỗ họ, ông tháo bức thư pháp chữ “Tâm”
trên vách nhà thờ, thay vào bức họa thư pháp chữ “Biết” rất đẹp. Ông nói thuê một
họa sĩ có tiếng mãi ngoài Hà Nội vẽ. Mấy ông trưởng chi tỏ vẻ bất bình, ông nói:
“Chữ nghĩa tôn chỉ cho cả họ là phải theo thời đại; Bác Hồ dạy: “Có Đức mà
không có tài làm việc gì cũng khó”, hơn nữa, chữ “Biết” là chữ của Trạng Trình:
“Khôn chết, dại chết, biết thì sống”. Các ông nghĩ xem, biết
đối nhân xử thế thì được người ta nể trọng, biết làm ăn thì giàu có, biết học hỏi
thì thành đạt. Có khi biết trước nhưng không tránh được thì đó là số phận, như
vậy người ta bình tĩnh để đón nhận, an nhiên tự tại để rồi lại tự vươn lên…Chỉ
có mấy câu nói mà ông Dư thuyết phục tất cả.
Thằng Hùng vào nhà, mồ
hôi dán bết tóc vào trán che đi cái xoáy bò liếm. Nó khoe:
- Bố với chú Thắng thấy
đẹp không?
Anh Tấn hỏi:
- Có hai cái ná rồi
tính làm nữa sao?
Thằng cháu ra vẻ quan trọng:
- Phải có cái dự phòng
chứ bố. Ông cố bảo làm cái gì cũng phải dự phòng.
Tôi nói với cháu:
- Chơi ná cao su không
tốt đâu cháu ạ, mỗi đứa ba cái ná thì chim chóc đâu còn. Cháu thử nghĩ xem
không có tiếng chim hót thì buồn biết bao.
- Bọn cháu không bắn
chim đâu chú ạ.
- Không bắn chim thì các
cháu bắn gì?
- Bắn bọn Tàu chú ạ.
Như biết tôi không hiểu, thằng Hùng giải thích:
- Hồi xưa ông cố Dư cũng
dùng ná cao su đánh Mĩ đấy. Bắn lựu đạn chú ạ. Ông cố bảo bọn Tàu ở ngoài biển,
giờ ông già rồi, nhà nước không cần ông nữa, bọn Tàu mà vào đất liền thế nào
ông cũng chỉ huy một đội quân đánh chúng. Nhiều đứa muốn xin vào đội quân của
ông nhưng không dễ vào. Phải kiểm tra, bầu chọn chú ạ. Chú chơi với bố cháu,
cháu đến nhà ông cố Dư đây ạ.
Châm thêm nước cho tôi, anh Tấn cười:
- Không biết có bùa
ngãi, chiêu trò gì, bọn thanh thiếu nhi làng này mê ông Dư như điếu đổ. Ông nói
gì chúng cũng nghe, sai gì chúng cũng làm. Cái “đội quân” của ông như thằng
Hùng nói, đứa nào cũng phải học khá trở lên, điều kiện thứ hai là bắn ná giỏi
hay biết chơi bóng đá, bơi lội. Bây giờ đứa trẻ nào bảo đến nhà ông Dư Biết là
bố mẹ yên tâm.
Tính tôi tò mò, cái gì
cũng muốn biết tận gốc ngọn. Anh Tấn hiểu ý, cười:
- Cứ uống nước đi rồi
phụ anh làm mồi nhậu. Chút nữa giỏi thì chú khai thác ông Dư.
Có tiếng xe máy ngoài cổng.
Ngó ra, là Tuấn – chủ tịch xã, học trò cũ của tôi và cô Duyên, bí thư huyện
Đoàn. Tuấn chào tôi, giới thiệu thì Duyên đã nhanh nhẩu:
- Em biết rồi. Em chào
thầy ạ! Em học cùng khóa với con trai thầy, cùng làm công tác Đoàn nên em biết
nhiều về thầy, anh ạ.
Tôi chào đáp lễ, bắt tay hai người. Mang thùng bia và túi ốc vào nhà, Tuấn
nói với tôi:
- Nghe chú Tấn bảo chiều
nay thầy xuống nên bọn em tranh thủ xong việc sớm. Cô Duyên cũng mong gặp ông
Dư, thế là bọn em kết hợp “hai trong một”.
Tuấn xuống bếp phụ anh
Tấn làm mồi nhậu. Duyên nói với tôi:
- Chỉ cần mỗi xã có một
người như ông Dư Biết thì kinh tế, an ninh xã hội huyện ta tốt lên ngay thầy ạ.
Ông Dư vừa có tài lại vừa có tâm, xứng với cái danh “Dư Biết”.
Giọng nói của Duyên lộ rõ sự khâm phục, thấy tôi chăm chú nghe, cô kể:
- Có lẽ em sẽ khai thác
ông Dư, viết báo cáo kinh nghiệm “Giáo dục thanh thiếu niên bằng dịch chuyển nhận
thức, hành động” để phổ biến cho toàn huyện. Cách làm của ông hay và phù hợp lắm.
Tôi nghĩ, trước khi gặp
“nhân vật chính” cũng cần khai thác qua một “nhân vật khác”, vậy nên tôi chọc:
- Thế lâu nay nhận thức,
hành động của thanh thiếu niên không đúng sao mà phải “dịch chuyển”?
- Dạ, không. Dịch chuyển
ở đây là dịch chuyển nhận thức, hành động lệch chuẩn sang chuẩn thầy ạ.
Tôi cười, châm thêm nước cho Duyên. Cô đỡ lấy bình trà, nói” “Thầy để em”.
Chờ Duyên rót xong, tôi hỏi:
- Cô có thể nói cụ thể
được không?
- Dạ đươc, nhiều chuyện
hay lắm thầy ạ.
Thế rồi Duyên kể, hồi
ông mới về làng, bọn thanh niên tối tối đua xe, nẹt pô, đánh võng làm bà con sợ
chết khiếp. Ông Dư ra xem, bảo với chúng nó đua như thế y chang gà công nghiệp,
còn lâu mới thành “đại bàng”. Nghe giọng nói của ông già Nam bộ, bọn chúng ngạc
nhiên, chửi: “Ông biết chó gì”. Ông cười bảo chúng chọn đứa nào giỏi nhất đua với
ông. Điều kiện là ông thua, ông làm bất cứ việc gì chúng muốn và ngược lại. Thấy
ông già có vẻ “lựu đạn”, thằng Cang đại diện cho cả nhóm nhận lời thách đấu.
Ông bảo hai người hai xe còn có sự ăn may xe tốt xe xấu, chỉ đua một xe, đua bằng
kỹ thuật thôi, có nghĩa là ông làm động tác gì thì thằng Cang phải thực hiện động
tác đó. Ngồi lên xe của thằng Cang, có đứa chọc: “Coi rụng răng ông già, xe
xoáy nòng đó”. Rịn ga vài cái, xe chạy được vài mét, ông bốc đầu xe, chạy dăm bảy
mét rồi ông quay lại mà bánh xe trước vẫn còn ở trên không. Liếc một vòng số
tám rồi hạ bánh xe xuống, ngừng lại. Cả bọn há hốc mồm, chúng mắt thấy tai nghe
chứ không phải xem phim hành động. Đứa này xuýt xoa tài thật, đứa khác trầm trồ
tuyệt ghê. Không biết đứa nào gọi ông là “sư tổ”, cả bọn gọi theo…Chúng hỏi ông
muốn chúng làm việc gì, ông chỉ bảo: “Các cháu đừng đua xe nữa. Còn muốn chạy
như ông, đến nhà ông dạy cho”. Thế rồi ông dạy đua xe thì ít, dạy sửa chữa, tân
trang xe thì nhiều. Tiệm sửa xe Honda Cang Cường đầu ngã ba là của hai đứa từng
tham gia nhóm đua xe thầy ạ.
Chuyện cô Duyên kể khá
thú vị. Tôi nghĩ đúng là ông già lựu đạn, đua như vậy lỡ té thì làm trò cười
cho thiên hạ, nguy hiểm đến tính mạng, có cần phải làm như thế không? Nghe chuyện
của ông cứ như giang hồ thứ thiệt…
- Lại còn chuyện vận động
học sinh bỏ học quay lại trường mới “độc” thầy ạ. Ông Dư kêu mấy đứa bỏ học đến
nhà nấu chè cho ăn. Ông nói với chúng ở nhà chán chết, phải đi học để quậy mới
vui. Mấy đứa trẻ tròn mắt, không ngờ chúng lại có “đồng minh”. Hỏi chúng từng
quậy như thế nào, thế là hết đứa này đến đứa khác thay nhau kể. Nghe xong, ông
nói quậy như vậy quá tầm thường, không xứng đáng anh hùng hảo hán, cách quậy đó
xưa rồi. Ông hỏi chúng nó có dám quậy như ông chỉ vẽ không, đứa nào cũng hô “dám”.
Vậy là kế hoach quậy được đưa ra. Ông Dư Biết nói: “Phải quậy làm sao cho thầy
cô giáo sợ. Đứa nào làm được chuyện đó sẽ có thưởng. Vì sao lại gọi là thầy
giáo? Vì là người có tri thức. Vậy phải dùng kiến thức quậy mới đã”. Nghe vậy,
chúng nhìn nhau ỉu xìu. Ông Dư bảo cứ đưa sách vở đến ông sẽ chỉ. Ông hướng dẫn,
kèm cặp chúng, đơn giản hóa các thuật ngữ trừu tượng, bài tập được nâng dần từ
dễ đến khó. Có đứa hỏi ông không hiểu sao dễ như thế mà ở trường không làm được.
Ông cười, ra một bài tập khó cho chúng giải. Mãi rồi chúng cũng giải được, ông
nói: “Mai các cháu đến lớp, im lặng học tập chăm chỉ, khi thầy giáo hỏi: “em
nào có ý kiến thắc mắc gì” thì đưa bài tập này nhờ thầy giải. Nếu thầy giáo giải
được ông sẽ cho bài khác, đến khi nào thầy không giải được là chúng ta thắng”.
Thế rồi từng buổi, từng buổi học chúng lại đến “báo cáo” kết quả cho ông. Một
thời gian sau chúng khá hẳn lên, không đứa nào có ý nghĩ bỏ học nữa, ông Dư Biết
đãi chúng một chầu kem, bảo: “Ông thua thầy các cháu rồi”.
Tôi bật cười, Duyên cười
theo. Tuấn xách phích nước lên hỏi chúng tôi cười gì nghe vui vẻ thế. “Vẫn chuyện
ông Dư Biết, anh à”, Duyên đáp. Pha bình trà mới, Tuấn góp chuyện:
- Có những việc nhiều
khi bọn em nghĩ không ra nhưng với ông Dư Biết lại thật là đơn giản thầy ạ.
Kinh phí địa phương eo hẹp, làm chuyện này thì mất chuyện kia, mảng văn hóa xã hội tiêu tiền ai cũng thấy nhưng mấy
ai nhìn ra được hiệu quả của nó. Xây dựng
xã văn hóa mà yếu kém về văn hóa thể thao ai người ta công nhận. Sau một
cuộc họp dân chính, ông Dư nói với em sẽ tài trợ cho giải cờ tướng của xã và sẽ
duy trì giải này lâu dài. Thế là ông mua cho mỗi thôn hai bộ cờ tướng thật đẹp,
cùng với trưởng thôn giao cho nhà ông A, ông B thường hay có người đến chơi cờ,
hẹn sau một tháng, thôn cử hai đại diện lên xã đấu vòng chung kết. Bốn người
vào bán kết được thưởng tiền, giải nhì có cờ, giải nhất có cờ và cúp luân lưu.
Ai vô địch ba năm liền mới được giữ cúp vĩnh viễn. Sau giải đấu rất thành công
đó, ông Dư xin thành lập câu lạc bộ, kết nạp hội viên, đóng góp hội phí để nuôi
phong trào. Thành ra, ông Dư Biết tài trợ năm triệu đồng mà có giải đấu hoành
tráng, quan trọng hơn là phát triển được phong trào. Từ mô hình ấy xã em đã có
thêm câu lạc bộ bóng chuyền, cầu lông, sắp tới là bóng đá. Nhiều lúc xã muốn vận
động nhân dân về một vấn đề gì đó, thông qua các câu lạc bộ vừa nhanh lại vừa
có hiệu quả. Tuyên dương ông những việc làm được cho xã, ông nói: “Có đáng gì để
tuyên dương, cái chính là xã chưa phát huy triệt để chủ trương “nhà nước và
nhân dân cùng làm” nên chưa có phong trào mà thôi. Tiền đâu mà năm nào cũng bỏ
ra, cái chính là cần một “cú hích”. Biết tiêu tiền quan trọng hơn làm ra tiền
các anh à.
Vừa lúc ấy thằng Hùng
chạy về, liến thoắng:
- Cháu chào chú Tuấn,
cô Duyên. Bố ơi cố Dư đến rồi.
Tôi không ngờ ông Dư Biết
còn trẻ thế. Sáu mươi lăm tuổi rồi mà trông cứ như năm mươi. Tóc mới điểm bạc,
da dẻ hồng hào, bước đi nhẹ nhàng, nhanh nhẹn. Tôi vừa đứng lên ông đã cất tiếng:
- Chào chú, chào cô.
Tôi xin lỗi vì đến trễ.
Bàn tay ông nắm tay tôi
thật chặt, ấm áp, tràn đầy sinh lực.
Suốt bữa nhậu, tưởng rằng
“khai thác” được ông nhưng ngược lại. Ông hỏi tôi về công tác, gia đình; hỏi cô
Duyên về những dự định, mô hình thanh niên làm giàu, trao đổi với Tuấn việc xây
dựng tủ sách kỹ thuật chăn nuôi trồng trọt ngay từng thôn. Bia, ông uống từng hớp
nhỏ, thỉnh thoảng nhấm nháp chút mồi cho khỏi người ta mời mọc. Một phong cách
đĩnh đạc, tự nhiên của bản lĩnh lớn. Hỏi ông về cuộc đời lưu lạc, hoạt động
cách mạng, ông cười, nói những điều chúng tôi đã biết: “Cha tôi là hội viên Hội
thanh niên Phan Anh rồi trở thành cán bộ cách mạng. Tôi sinh ra ở Huế, sau đó vào Sài Gòn tham gia cách mạng khi đang
học năm nhất Đại học Khoa học. Bị đuổi học, tôi vẫn tiếp tục hoạt động vùng Chợ
Lớn. Sài Gòn giải phóng, tôi về công tác ở Quân rồi Thành ủy. Về hưu, tìm về
quê cha đất tổ, thế thôi, có gì đáng nói đâu”.
Cụng li bia với ông Dư,
Tuấn nói:
- Lý lịch của ông cho
cháu nhiều thông tin hơn. Nhưng mà có một thời ông là đại ca giang hồ Chợ Lớn
có đúng không?
Nhấp ngụm bia, để li xuống chiếu, ông nói:
- Cháu phải gọi là bác
mới đúng vai vế, hôm nào bác giải thích cho nghe. Do quan hệ cả hai phía nội
ngoại, nên thằng Tấn gọi cháu bằng anh mới đúng.
Duyên hỏi, có vẻ ngạc nhiên:
- Ông Dư có biệt hiệu
là “biết” không sai. Anh Tuấn, chú Tấn bà con mà không rõ thứ bậc. Sao ông Dư
rành rẽ thế?
- Vai trò tộc trưởng phải
thế cô à. Phải cả tháng bác mới làm xong cái cây phả hệ, vất vả hơn cô viết báo
cáo tổng kết nhiều.
Ông Dư khéo léo chuyển đề tài, tôi tiếp tục:
- Còn việc làm đại ca
Chợ Lớn ra sao, ông Dư?
- Tôi có hoạt động ở Chợ
Lớn thật, thì cũng là công tác dân vận thôi, nói đúng họ nghe, có lợi cho cách
mạng chứ đại ca gì đâu thầy.
Rồi ông nói với tôi nhưng đúng hơn bao hàm cho tất cả:
- Mấy đứa trẻ hỏi tôi về
Tổ quốc và Nước có khác nhau không, chúng bảo cô giáo nói Tổ quốc là cách nói trang trọng. Chúng thắc mắc vậy tại sao sách
giáo khoa không dùng Tổ quốc mà lại
dùng Nước?
Một câu hỏi hay, một trong chúng
tôi chưa ai trả lời, ông Dư Biết nói chầm chậm:
- Không biết tôi trả lời
có chính xác không, Tổ quốc là tên gọi thể hiện lòng yêu nước, thành kính,
tôn thờ của mỗi người dân nước ấy. Còn Nước
là để phân biệt giữa quốc gia này với quốc gia khác, sử dụng trong văn bản
hành chính, ngoại giao…
Ông lại tiếp tục, hỏi rồi
tự trả lời như độc thoại nội tâm:
- Không biết các nước
trên thế giới từ Nước có nghĩa đen là
nước hay không? Lịch sử dân tộc ta gắn liền với nước ở cả nghĩa đen. Mất Nước, An Dương Vương cầm sừng tê bảy tấc
rẽ nước xuống biển, ngọc trai Mị Châu rửa nước giếng Cổ Loa thêm sáng. Ngô Quyền,
Trần Hưng Đạo cắm cọc nhọn dưới nước đánh trận quyết chiến chiến lược đuổi quân
Nam Hán, Nguyên Mông ra khỏi giang sơn bờ cõi. Lê Lợi được Long vương cho mượn gươm
đánh giặc và trả lại ở hồ Hoàn Kiếm. Hay cổ tích xưa nói chuyện vua Thủy Tề tặng
Thạch Sanh cây đàn đuổi giặc…
Những điều ông Dư Biết
nói mới mẻ, cuốn hút bởi cách nhìn nhận, sắp đặt vấn đề trong một hệ thống mới.
Nó thú vị như hằng ngày tôi vẫn leo lên tầng ba dạy học, nhưng một ai đó hỏi
tôi phải bước bao nhiêu bậc thang thì đành chịu. Một không gian yên ắng chầm chậm
trôi. Rồi cũng chính ông Dư cất tiếng sau quãng lặng suy tư về Đất Nước:
-
Bây giờ đến lượt tôi mời, trăm
phần trăm nhé!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét