Sự thật chính là câu
chuyện xung quanh một lá đơn trình lên quan Án sát Lạng Sơn vào khoảng đầu thế
kỷ XX. Đơn viết bằng…những câu Kiều! Tác giả trình bày nỗi oan khuất, cơ cực của
mình mong được quan trên soi xét. Chi tiết như sau:
Nạn nhân là một phụ nữ
quê quán ở Ninh Bình, cha mẹ mất sớm, nhưng gia tư cũng có đồng ra đồng vào.
Nhiều người dạm hỏi, nhưng chưa nhận lời với ai thì một bà tên gọi là Điều đã
thuyết phục được cô. Đơn kể rõ:
Lần thâu gió mát trăng thanh
Bà
Điều Ngoan ở bên thành sang chơi
Ngọt
ngào nói nói cười cười
Nghe
xong thì cũng ra người bao dong
Vì cái bao dong giả dối ấy mà cô bị mắc lừa, cô nghe theo, về
làm vợ lẽ trong gia đình bà này. Cuộc sống ăn cơm nguội, nằm nhà ngoài đã làm
cho thân cô nhục nhã:
Đêm thâu vằng vặc năm canh
Gió
đưa chiếc bách lênh đênh giữa dòng.
Người
vào chung gối loan phòng,
Con
ra tựa bóng đèn chong canh dài.
Ngày
ngày dở tỉnh giở say,
Làm
cho bể ái khi đầy khi vơi.
Bề
ngoài thơn thớt nói cười
Mà
trong nham hiểm giết người không dao.
Quả thật, vợ chồng mụ
Điều này nham hiển vô cùng. Sau một thời gian, chúng tìm cách chiếm đoạt gia
tài của vợ lẽ, đẩy chị lên Lạng Sơn, nói là cho chị buôn bán, kì thực để chị bơ
vơ, còn chúng thì giành cả cái gia tài của chị mà không bị dư luận bàn tán:
Con sinh ra phận má đào,
Sa
cơ nên phải lụy vào tôi ngươi.
Xui
con vò võ phương trời,
Bán
buôn thành Lạng kiếm lời cầu may.
Xem
gương ba bốn năm nay,
Thân
con chẳng kẻo mắc tay bợm già.
Lừa
con lấy sạch cửa nhà,
Một
mai đất khách làm ma không chồng…
Rồi cô kết luận, xin quan trên cứu xét:
Cúi đầu quỳ trước cửa công,
Dám
xin cho lá phiếu hồng thôi tra.
Quan Án Lạng Sơn vô
cùng cảm động trước lá đơn của người phụ nữ. vừa cảm động, vừa thán phục trước
những lời mượn Kiều mà nói rất đúng thân phận của mình, nên quan Án lập tức cho
làm hồ sơ, tư về Ninh Bình, xin quan tỉnh này cho các bị cáo đến tòa Lạng Sơn đối
chất. Bằng lý lẽ xác đáng của nguyên đơn, thủ đoạn của vợ chồng mụ Điều bị vạch
trần. Quan xử cho người phụ nữ này lấy lại được gia tài, li dị với tên chồng
kia để lập cuộc đời mới. Chị vô cùng cảm ơn quan Án sáng suốt bao dung, đã cứu
được một người đàn bà đau khổ. Nhưng qua Án mỉm cười trả lời: - Không phải tôi
cứu cô đâu. Chính nàng Kiều đã cứu cho người bạn trong sổ đoạn trường của nàng ấy!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét