Em xuống núi suối trong làm gương soi
Em lên nương đá mồ côi dẫn lối
Ngang lưng trời đám mây hồng theo vội
Ngắm tóc em hay làm nón che em?
Bàn tay em trỉa nếp, nếp nên thơm
Chạm khung cửi hoa rừng cho màu lụa,
Tiết đông lạnh muôn triền đồi cỏ úa
Chân em qua mầm cỏ mượt mùa xuân!
Anh hiểu rồi vì sao núi màu xanh
Và vì sao tim tím chiều biên giới
Cơn gió lả lơi cũng ngừng bay vội
Mắt em nhìn, ngọt giọng nói môi xinh.
Đã bao lần ven bờ suối anh rình
Làn da ngọc em ngâm mình dưới nước,
Không phải thiên thai đây là đời thực
Em tự mình vẽ nên bức tranh xuân!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét