Thứ Năm, 16 tháng 5, 2013

LÂM TẶC


CHƯƠNG XXIV

     Trí Vịt hút hết điếu thuốc này lại châm điếu thuốc khác. Chưa bao giờ trong cuộc đời hắn gặp nhiều rắc rối trong một lúc như lần này. Có điều tất cả mọi việc đều giải quyết được bằng tiền, thậm chí phải rất nhiều tiền. Thế là công lao thu vén cả năm trời nay đội nón ra đi. Thôi thì con người có vận hạn, của đi thay người, nhưng liệu Minh Chột có chịu nhận tiền không, hắn không nhận coi như sự nghiệp tiêu tan, thậm chí có khi còn phải ở tù.
     Bấy lâu nay hắn cứ tưởng Minh Chột là đứa qua loa, đại khái, qua mặt dễ như trở bàn tay, vậy mà, chỉ một việc thôi, hắn đã như cá nằm trên thớt. Hắn nghĩ không biết sao thằng Minh Chột lại nghĩ ra chiêu độc đó? Hay ai là người đứng sau hắn, sếp Kim chăng? Chắc chắn không. Long sẹo ư? Cái thằng đầu đất ấy lại muôn lần không. Còn con Thoa, con Diệp, Man Hoa? Nếu biết thì chúng đã la toáng lên rồi. Giờ đây hắn mới cay đắng nhận ra: "người tính không bằng trời tính", và có khi, cái thằng Minh Chột ấy tự nghĩ ra chiêu này chăng? "Người khôn tính ngàn điều cũng có điều trật, người ngu tính ngàn điều cũng có điều trúng" kia mà.
     Nhận được thông báo về tỉnh nhận cưa máy cầm tay từ đầu tuần, hắn cứ trù trừ việc này việc khác giải quyết chưa gọn, với lại về nhận cưa tranh thủ thăm nhà luôn. Minh Chột đồng ý, hắn liền bảo thằng Cơ móc với Hoàng Vẩu tìm mấy đứa chuyên trộm gỗ "đánh quả", bọn trộm càng chuyên nghiệp càng tốt. Hắn bảo chọn một đứa trong số đó chiều thứ năm theo hắn về tỉnh. Sáng thứ sáu hắn đến sớm nhận cưa, phụ tùng. Tay thủ kho chỉ cho hắn cách sử dụng. Quá dễ so với hắn. Nhận hai cái cưa, hắn đưa cho thằng đàn em Hoàng Vẩu, chỉ dẫn cách sử dụng và không quên dặn mua xăng, dầu nhờn đủ dùng. Chín giờ, thằng đàn em Hoàng Vẩu lên tàu ngược sông Gâm, còn hắn trở lại, mời Thắng, sếp Kim đi nhậu. Sếp Kim bận, hắn hẹn sếp Kim và Thắng chiều chủ nhật tại nhà hắn. Đúng là một công đôi chuyện, vừa gần gũi sếp vừa là bằng chứng ngoại phạm vụ trộm gỗ lát lâm trường.
     Sáng thứ hai hắn lên, gặp Hoàng Vẩu, mọi chuyện trót lọt, êm xuôi, "hàng" đã được đưa về nơi tập kết. Chỉ tức một nỗi là cưa của mình, cây của mình, khai thác quá nhẹ nhàng mà bọn này đòi tiền công cao hơn băng Cường Gấu.
     Đem cưa về, thường thì chỉ báo miệng với Minh Chột, nhập kho là được, đằng này Minh Chột bảo đem cưa lên phòng của hắn để nghiệm thu. Mở bao lưỡi cưa ra, săm soi một chút, Minh Chột bảo:
     - Cưa đã qua sử dụng!
     - Làm gì có anh, tôi nhận từ tỉnh mà. Hóa đơn đây, anh xem hàng mới 100% mà.
Trí Vịt nghĩ Minh Chột bắt nọn mình thôi, chứ nhìn qua lưỡi cưa không thể biết được. Thằng Cơ hùa vào:
     - Máy mới anh ạ, chưa sử dụng đâu.
Long Sẹo mở bao cưa thứ hai, khi kéo lưỡi cưa ra, một chút mạt cưa rơi xuống bàn. Mặt Trí Vịt đổi sắc. Minh Chột giũ giũ bao cưa, có thêm một chú mùn cưa.
     - Cái gì đây?
     - Có lẽ người ta cưa thử ở trên tỉnh anh ạ.
Thực tình, Minh Chột cũng nghĩ thế thật, nhưng không hiểu sao, hắn bảo Long Sẹo:
     - Mở nắp mang cá này xem sao!
Long Sẹo mở ra, nắp mang cá đày mùn cưa. Cái nào cũng vậy. Minh Chột lấy vỏ hộp diêm, gom đầy mùn cưa, đậy lại, lấy giấy dán kín rồi nói:
     - Các ông ký vào đây.
     - Để làm gì anh? Long Sẹo hỏi.
     - Mẹ kiếp, ngu bỏ mẹ, làm bằng chứng chứ còn làm gì nữa. Bằng chứng là cưa đã qua sử dụng, đúng không ông Trí?
Trí Vịt run run ký vào hộp diêm, thấy vậy, Minh Chột nói với thằng Cơ:
     - Mày lập biên bản bàn giao, ghi rõ hiện trạng nghe!
Nói rồi, Minh Chột bỏ bao diêm vào túi áo ngực, bảo:
     - Công việc ai nấy làm, lập biên bản xong mấy ông ký vào, tôi ký sau.
     Cái bao diêm ấy lọt vào tay sếp Kim hay công an là hắn toi đời. Dân lâm trường, kiểm lâm nhìn qua biết mùn cưa gỗ lát ngay, mà gỗ còn tươi lại càng dễ nhận biết. Chiều hôm đó, Trí Vịt nói với Minh Chột:
     - Lần đầu, lỡ dại, qua mặt anh, xin anh tha thứ, em sẽ hậu tạ anh xứng đáng.
Minh Chột không trả lời. Thực tình lúc ấy Minh Chột vẫn chưa biết mấy cây lát còn lại đã bị mất. Tại sao một chút mùn cưa mà hắn lại lo lắng thế? Chắc chắn có chuyện chi đây. Mình là mình chỉ muốn nói với sếp Kim là cưa máy cầm tay đã qua sử dụng, thế thôi. Phải cho thằng này lòi đuôi cáo, nghĩ thế, Minh Chột hỏi:
     - Tôi thì không nói làm gì, Long Sẹo cũng có mặt đấy thôi.
Minh Chột không nhắc thằng Cơ, dụng ý coi thằng Cơ cùng một duộc với Trí Vịt. Với lại hắn bịt miệng cả thằng Long Sẹo thì chắc chắn là chuyện lớn, nhưng chuyện gì nhỉ?
     - Long Sẹo cũng có phần của nó, với lại anh bảo gì nó không nghe.
     - Chuyện gì ra chuyện nấy, không thể cái gì cũng áp chế nó được.
     - Thế thì em tính thế này, coi như là số lời ta tính mười phần, anh năm phần, em hai phần, thằng Long Sẹo và thằng Cơ ba phần.
Minh Chột vẫn chưa biết phần là phần gì, các phi vụ hồi trước nó bao giờ cũng leo lẻo ăn chia "tứ lục" mà có bao giờ đúng thế đâu. Cái thằng này đi trái nghề, nó là đạo diễn mới phải. Chưa biết cái gì mà nhận ăn chia là ngu, biết đâu hắn lại đưa mình vào bẫy, nghĩ thế, Minh Chột ậm ừ:
     - Ông để tôi suy nghĩ đã, tôi trả lời sau...
     Thấy hắn đi đi lại lại, hút thuốc liên tục, Hoàng Vẩu nói:
     - Chuyện đâu có đó, giờ giải quyết từng việc đã. Chuyện lớn chưa giải quyết được thì giải quyết chuyện nhỏ cho nó gọn. Đầu óc một lúc nghĩ nhiều chuyện thì rối lắm.
     Lão Chày xách con cheo đi từ phía dưới suối lên, Cường Gấu đi sau, thấy Trí, lão hỏi thay cho lời chào:
     - Anh đợi tôi đã lâu chưa?
Không trả lời câu hỏi của lão Chày, Trí Vịt nói với Cường Gấu giọng bực tức:
     - Tiền nhận rồi, việc xong rồi sao mày không biến đi hả?
     - Biến đi đâu?
     - Mày không biết bọn công an đang giăng lưới bắt mày hay sao?
     - Biết chớ! Cường Gấu thản nhiên.
Hoàng Vẩu lên tiếng:
     - Thôi, vụ này anh khỏi lo, gom gỗ, nứa xong là anh Cường xuôi bè cùng lão Chày.
     Đặt con cheo lên bàn, lão Chày nói:
     - Tôi mua con cheo này, ông chủ quán làm mấy món ngon ngon ta nhậu, công việc tính sau.
     - Làm nhậu thì tính gì mà tính. Cường Gấu đáp.
     - Mấy ông nhậu thì nhậu, tôi không có thời gian. Thôi, vào việc đi.
Nhấp chút nước trà, Trí Vịt hỏi:
     - Số gỗ lát ấy ông trả bao nhiêu?
     - Như trước thôi!
     - Không được. Hồi trước là nguyên khúc, còn giờ là hộp gỗ, với lại thằng Minh Chột biết rồi. Còn nữa, mấy thằng đàn em Hoàng Vẩu đây đòi giá cao quá.
     - Vậy anh tính sao?
     - Thêm 20% so với đợt trước.
     - Được rồi, coi như chốt về gỗ lát, còn nứa?
     - Cái này thì phải bàn với thằng Minh Chột đã, giờ e không qua mặt được nó đâu, với lại có bán cũng không hết bãi đâu.
     - Nứa thì tôi không cần lắm, mua của đám thằng Quân cũng gần đủ rồi.
Nhắc đến Quân, Trí Vịt chửi thề:
     - Tiên sư nó, khôn nẻ đất.
Lão Chày cười:
     - Hà...hà...vậy giờ anh Trí có đối thủ rồi. Còn gỗ thì sao?
     - Gỗ đợt này không nhiều như đợt trước nhưng được cái thẳng, chủ yếu là nhóm 3 nhóm 4.
     - Giá cả như thế nào?
     - Phải bàn với Minh Chột đã.
     - Vậy thì cứ xuống lâm trường bàn, ông gọi tôi lên đây làm gì?
     - Thì khi chốt ông để cho tôi vài giá.
     - Bây giờ ông Minh cầm trịch thì như vậy không được. Ông tính còn bọn kiểm lâm làm bao nhiêu chặng, rồi tiền chạy khai thác cũng cao quá trời rồi. Một chuyến suôn sẻ thì lấy công làm lời, vô phúc mất vài khúc gỗ là lỗ ông ạ. Tóm lại, ông một giá, ông Minh một giá, không thể hơn được.
     - Ông nói thế thì đành vậy. Còn số gỗ lát khi nào ông trả tiền?
     - Như trước thôi.
Trí Vịt thở dài, không biết thằng Minh Chột có chấp nhận không đây, chỉ sợ nó nghĩ mình ăn chặn, đằng nào cũng "sập cầu" rồi, thôi nhờ lão Chày nói một tiếng với Minh Chột, may ra nó chịu.
     - Về số gỗ lát ông nói thẳng với Minh Chột luôn.
     - Sao lại thế? Ngộ nhỡ Minh Chột không đồng ý thì tôi trật mối này à?
     - Tôi nghĩ nó chịu thôi.
     - Được rồi, mọi việc coi như xong, ông yên tâm.
Trí Vịt đi rồi, Cường Gấu nói:
     - Tôi ghét nhất là thứ phản chủ, qua mặt. Người ta nói dại thì lừa nó được một lần, ngu thì lừa được hai lần, si thì lừa được ba lần. Thằng Minh Chột đâu phải loại ngu si. Qua mặt nó bao nhiêu lần, nó chuẩn bị đập lại cho một gậy đã té đái vãi cứt. Cho chết.
     Cắt tiết con cheo cho Hoàng Vẩu đánh tiết canh xong, cùng nạo lông với lão Chày, Cường Gấu hỏi nhỏ:
     - Như số gỗ lát đó tôi bán ông mua bao nhiêu?
Lão Chày hấp háy đôi mắt.
     - Mày biết chúng giấu ở đâu à?
     - Cái đó không quan trọng, quan trọng là giao hàng ở chỗ nào? Giá cả bao nhiêu?
     - Thế mày không làm bạn chèo cho tao à?
     - Làm bạn chèo cho ông thì tôi bán gỗ cho người khác. Ông chọn cái nào?
     - Thôi được, giao hàng khúc dưới Họng Bọt
     - Không được, thế nào chúng cũng theo ông đến đấy.
     - Thế ở đâu?
     - Đoạn đổ ra cửa sông Lô.
     - Xa thế cơ à? Có đòi thêm tiền không đấy?
     - Ông đã trả giá đâu.
     - Thôi, việc này mày nói giá xem.
     - Tôi tính bằng giá Trí Vịt, nhưng của trời cho, tôi tặng ông một phần tư.
Lão Chày trong bụng mừng khấp khởi, thằng Cường Gấu nói là làm được, vả lại giao gỗ ở dưới đó thì an tâm quá, bớt được khoản cúng cho thằng Huy, thằng Trọng Hói. Có số gỗ lát đó, chỉ cần mua gom thêm ít gỗ của dân là được. Lần này chỉ đi đúng như giấy phép khai thác cũng đã là một ăn mười. Cái được nữa là khỏi ăn chực nằm chờ. Với bè gỗ, nứa cỡ ấy chỉ cần anh em lão, thuê thêm ba đứa bạn chèo nữa là quá an nhàn. Cao hứng lão huýt sáo bản nhạc "Anh vẫn hành quân" ưa thích.
     - Thế nào, cao hứng quá phải không?
     - Nhất trí thôi, khỏi bàn nữa, ba ngày nữa tao xuôi.
     - Có kịp không?
     - Thuê anh em thằng Quân cánh bè hai ngày là xong. Bãi gỗ lâm trường cũng gần với bãi nứa ông Tám Cá.
     - Ông phải nói những gì như thằng Trí Vịt dặn đấy, cảnh giác với thằng Hoàng Vẩu nữa, nghe chưa.
     - Được rồi, mày làm như tao là trẻ con ấy.
     - Không trẻ con sao mới thấy tí lợi mặt đã phởn phơ, lại còn huýt sáo nữa chứ...
     Thực ra Cường Gấu phát hiện mấy thằng trộm gỗ cũng tình cờ thôi. Tối hôm ấy đang gài bẫy cheo thì sáu, bảy đứa thanh niên vừa đi vừa bàn cách lấy hộp gỗ mà cây không đổ. Nghe bọn chúng bàn, Cường Gấu biết là chúng đi trộm gỗ lát. Bọn này có lẽ là dân địa phương nên rành rẽ đường đi. Cường Gấu bám theo. Chứng kiến cánh chúng dùng cưa máy cầm tay cưa lấy hộp gỗ Cường Gấu rất khoái. Bọn này kiếm đâu ra mà hay thế. Có loại cưa ấy trong tay thì gỗ lớn cỡ nào, thế đứng ra sao cũng cắt được tuốt. Phải kiếm một cái mới được, chắc chắn thế. Kiếm là kiếm tiền để mua, chứ trộm của bọn này với hắn không khó. Theo riết bọn chúng tới chỗ chúng giấu gỗ. Bọn này tinh vi đây, chúng thả mấy hộp gỗ xuống suối, đè mấy hòn đá lên rồi neo cái mảng nứa lại. Trên bờ ba, bốn vác nứa chưa kết thành mảng. Ai có đi qua đi lại cũng nghĩ là nứa đang được tập kết thôi; ở xứ đồng rừng này chẳng ai lấy, ai phá, có để cả tháng vẫn thế...
     - Mày tính làm bạn chèo cho ai?
     - Thằng Cát Cụt.
     - Nó lên đây từ bao giờ?
     - Hai hôm rồi.
     Thằng Cát Cụt thì lão Chày không lạ gì. Cũng đôi ba lần lão buôn bè cùng nó. Bề ngoài chất phác, tử tế mà xảo quyệt vô cùng. Xảo quyệt với đám kiểm lâm, thuế vụ thôi, chứ anh em trong hội thì rất đàng hoàng, sòng phẳng. Khi có lưng vốn, tách ra làm riêng, Cát Cụt nói:
     - Chia tay thì đàn em không có quà gì biếu lão làng cả, chỉ tặng mảnh giấy này thôi. Đây là bí mật, mong lão giấu kin.
    Mảnh giấy Cát Cụt đưa lão, có mất dòng như sau: "Cảm ơn lão đã chỉ bảo tận tình em cách thức đi bè từ chuyện nhỏ đến chuyện lớn. Nay ra riêng em hiến lão làng kế này: Khi xin giấy phép khai thác thì nên xin vào tháng một, tháng hai. Như thế xin một lần đi được hai lần. Vì sao? Đi xong lần một, giấy phép cấp tháng một chẳng hạn, ta chỉ cần thêm vào con số một ở tháng cấp phép là được một cái giấy cấp phép tháng mười một. Chúc lão làng thành công và mong lão làng giúp đỡ khi em cần giúp đỡ. Em: Cát Cụt"
     Từ đó, lão thực hiện kế sách ấy, phất lên trông thấy. Xin đươc, hay nói đúng hơn là mua được cái giấy phép khai thác đâu phải dễ. Lâu không gặp nhưng nghe nó làm ăn khá lão cũng mừng, nghe đâu còn có quan hệ tốt với một xí nghiệp vận tải, tay giám đốc xí nghiệp cứ một anh Cát, hai anh Cát...Anh Cát mà hỏi là có phương tiện vận chuyển ngay. Có lẽ nó hơn lão ở chỗ đó, tre già măng mọc thôi...
     Khi Huy, Trọng Hói đến quán Hoàng Vẩu thì các món thịt cheo đã được chế biến bày biện tinh tươm. Hoàng Vẩu cắt miếng mật sơn dương cho vào can rượu lắc lắc. Món tiết canh cheo Hoàng Vẩu làm thật khéo, Trọng Hói nâng chén:
     - Mời mọi người, tiết canh ngon quá!
Huy không biết người cao lớn ngồi bên lão Chày là ai, đưa mắt có ý hỏi Hoàng Vẩu. Biết ý, Cường Gấu nâng chén mời mọi người, uống một hơi cạn rồi nói:
     - Anh Huy, anh Trọng không biết chứ lão Chày, Hoàng Vẩu không lạ gì tôi. Tôi là Cường Gấu, đối tượng các anh đang truy nã đây.
Huy nhìn Trọng Hói sững sờ, uống mấy chén rồi mà mặt Huy cứ tái đi. Nó dám ngồi uống rượu với mình thì quá lì, không thể coi thường được. Cường Gấu nói tiếp:
     - Các anh có bắt tôi thì nhậu xong hãy bắt. Hôm nay uống với các anh là thông báo để các anh biết, nếu không bắt tôi thì ngày mai tôi về xuôi có việc làm thì rửa tay gác rìu luôn, nhược bằng đói khổ quá lại lên ăn mày rừng vậy.
Lão Chày cười:
     - Tứ hải giai huynh đệ, mỗi người một công việc, một số kiếp, nào, ta cùng uống!
Huy chạm cốc với Cường Gấu:
     - Nghe tiếng đã lâu, giờ mới biết mặt. Ông đã nói thật thì tôi cũng nói thật luôn, chúng tôi chỉ được phép bắt ông khi có tang vật, còn bắt ông trong bữa nhậu như thế này thì chỉ có công an.
     Nhìn bộ dạng Cường Gấu, có súng chắc gì Huy, Trọng Hói bắt được nó. Minh Chột, Long Sẹo dù có bất ngờ cũng dính đòn nó đấy thôi. Nói là giữ thể diện của mình với lão Chày, Hoàng Vẩu, chứ nó dám đường hoàng xưng họ tên, uống rượu với mình thì nó không xem mình là đối thủ rồi.
     Uống chén rượu nữa, Cường Gấu cười cười:
     - Chẳng mấy khi được uống với nhà chức trách, tôi thú thật luôn, mấy cây lát đợt trước là do tôi trộm, trộm cho ai thì đó là việc của các anh, có bỏ vào vạc dầu nấu tôi cũng không khai, còn đợt này thì không nhé. Tôi nhờ ông nhắn lại với cặp anh chị công an vào đây nhậu với tay Thắng mà chủ quán đây gọi là sếp ấy, cái vụ giết người cướp thuốc phiện là băng thằng Kiểm Lác làm. Tôi làm lâm tặc thật nhưng giết ngươời cướp của là phải trừng trị. Điều tra kiểu ấy chỉ tốn tiền thuế của dân.
     Nhấc chén, cụng với mọi người trong bàn nhậu, hắn bảo:
     - Thôi, tôi chào mọi người, tôi đi để các ông ngon miệng. Có duyên thì sẽ gặp lại.
     Cường Gấu đi rồi, Trọng Hói uống ực chén rượu, lấy tay vuốt ngực:
     - Đúng là giang hồ thứ thiệt!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét