CHƯƠNG XIX
Hoàng Vẩu cất cái quán này mới được hơn một năm, trông tuềnh toàng nhưng khá chắc chắn. Khách hàng chủ yếu là dân sơn tràng, buôn bè, buôn lậu, thỉnh thoảng đám "công chức thượng lưu" cũng đánh xe đến. Giá cả so với nhà hàng, quán sá khác rất phải chăng, thực phẩm tươi sống. Về cái khoản thịt rừng, cá sông Hoàng Vẩu tuyên bố: "Quán khác có - Hoàng có, Hoàng có - quán khác không có". Trước kia hắn chuyên nghề buôn bán thú rừng, lấy vợ rồi hắn mới mở quán nhưng vẫn giữ mối làm ăn đó. Nguồn hàng của hắn phong phú vì ở bản nào, làng nào cũng có chân rết thu gom. Đối với cánh thợ săn lão luyện thì hắn là người duy nhất cung cấp thuốc súng, đạn ria, vật dụng đi rừng đặc biệt. Vào cầu nhất đối với hắn là bán hàng các sếp đặt: "có là được, tiền nong không thành vấn đề". Không thành vấn đề thì hắn chặt gấp ba vẫn được tiếng rẻ; thì có ai bán nữa đâu để đối chiếu giá cả, mà các sếp thì thiếu gì tiền.
Hôm rồi cận thần của sếp Kim đặt hàng nàm sơn dương để ngâm rượu, làm quà biếu chạy chọt cho con rể vào Hải quan hải kiếc gì đấy ở Hà Nội; xuống Yên Sơn gặp già Bân, vừa mới mở miệng, lão đã quát: "Tao, dòng họ nhà tao không bắn thú chửa. Tao mà biết đứa nào bắn thú chửa tao bắn đứa đó". Gặp Minh Chột nài nỉ, hắn bảo: "Hàng nàm nai còn dễ kiếm chứ sơn dương thì khó đấy, sơn dương thường ăn ở vách núi có gộp đá, ở xa chúng đã phát hiện rồi". . .
Đang rà soát lại cánh thợ săn khả dĩ ăn được mối hàng ấy thì thằng Cường Gấu và mấy đứa đàn em vào quán.
- Có cái gì bổ đuôi không, Hoàng Vẩu?
- Như mọi khi thôi, thịt rừng, cá sông.
- Cá sông có thứ gì?
- Rầm, trôi, lăng, lấu, leo.
Thằng Trường xuống suối kéo mấy cái rộng cá lên xem, nói vọng lên:
- Đại ca, có hai con chình thật lớn.
- Mày mang lên đây!
Hoàng Vẩu ngăn lại:
- Ông thông cảm, người ta đặt đấy.
- Ai đặt?
- "Công chức thượng lưu".
Cường Gấu chửi:
- Con mẹ nó, tưởng gì, bọn sơn tràng hay buôn bè đặt tao còn nhường chứ bọn "công chức thượng lưu" thì ông chén.
Rồi nó bảo thằng Cư:
- Mày nhanh tay xuống phụ làm với thằng Trường, làm xong để thằng Hoàng Vẩu ướp nướng. Coi con cá leo nào lớn làm luôn nấu chua.
Hoàng Vẩu đành chịu sự sắp đặt của Cường Gấu, dân giang hồ không nói nhiều. Hắn vào buồng xách ra một can rượu.
- Mày còn tí mật nào không?
- Gấu.
- Con mẹ mày, tao không dùng thứ đó. Còn mật sói hay báo gì không?
- Báo thì thằng Trọng Hói kiểm lâm lấy rồi, còn tí mật sói thôi.
- Đưa ra đây!
Cường Gấu đổ rượu vào cái bi đông, xé một nửa miếng mật sói, nửa còn lại đưa cho Hoàng Vẩu: "của quý đấy, đừng thứ gì cũng bán rấp". Lấy cái ca sắt chế một chút nước nóng dầm cho mật tan, đổ vào bi đông lắc đều rồi ngửa cổ tu một ngụm. Đưa cái bi đông cho Khoa, hắn nói:
- Tụi mày mỗi đứa làm một hớp đi.
Hoàng Vẩu bắc lò than nướng chình. Vợ hắn phi hành nấu cá. Mùi hành phi, mùi chình nướng thơm trào nước miếng. Làm thêm ngụm rượu, Cường Gấu hỏi:
- Lâu nay làm ăn có vào cầu không?
- Cũng tàm tạm, có một vụ đặt hàng nhưng chưa tìm được mối.
- Hàng gì?
- Sơn dương hàng nàm.
- Con mẹ nó, hàng độc đấy. Tao biết một bầy sơn dương có hai con chửa nhưng tao không có súng.
- Một nòng hay hai nòng? Loại nào tôi cũng có.
- Một nòng hay hai nòng của mày chỉ gãi đít cho nó.
- Vậy dùng loại nào?
- K44, CKC hay bèo ra cũng AK.
- Loại đó chỉ cơ quan nhà nước hay bộ đội mới có.
Hoàng Vẩu chợt nhớ ra CKC thì lâm trường Bình Minh cũng có. Thì tuần trước thằng Cơ, thằng Hiển còn mang theo tuần rừng mà. CKC bắn xa, độ chính xác cao nhưng mà làm sao mượn súng chúng nó được? À, mà đúng rồi, mình ngu quá, cứ bảo tay Thắng mượn cho là được. Nghĩ thế, hắn hỏi Cường Gấu:
- Có súng thì bao nhiêu ngày có hàng?
- Ba ngày.
- Giá cả như thế nào?
- Loại này khó nhưng súng đạn của mày thì giá cả tính theo ngày công anh em tao.
- Ông tính gấp mười, còn lại tính gấp năm được không?
- Được, không vấn đề gì.
- Thế thì bữa nhậu hôm nay thuộc phần tôi nhé.
Cường Gấu gật đầu. Không ngờ đi nhậu cũng kiếm được một vụ kha khá. Nhận vụ này cũng chả tốn mấy công sức vì đang tìm gốc kim giao, cau rừng già nên kết hợp luôn. Đằng nào cũng vào khu rừng trám đen. Không biết đại gia nào ở Hà Nội chuẩn bị đám cưới cho con mà đặt cả ngàn đôi đũa kim giao, cau rừng. Gỗ kim giao ngừa độc, chả thế vua chúa ngày xưa dùng toàn đũa kim giao. Đũa cau rừng nặng, bóng, không biết dùng đũa này có tác dụng gì không, chỉ nghe rễ cau dương (rễ cau mọc trên mặt đất) là một vị thuốc cường dương. Nghe nói thế chứ chẳng dại gì mà thử. Với Cường Gấu đã dùng loại gì thì loại đó đã là phổ thông hay được kiểm nghiệm, tai nhe mắt thấy rõ ràng. Mật sói pha rượu uống khó say, lại được cái khi đang ngủ tỉnh giấc là tỉnh ngay. Đời hắn hết vào khám lại ra trại, công an bám theo nó như hình với bóng. Bắt được nó, nó ở tù nhưng chỉ cần hở cơ một tí là nó biến. Thân mang án truy nã nhưng xét cho cùng tội nó có đáng gì đâu, cũng chỉ vì miếng cơm manh áo cả. Đâm chém nhau cũng chỉ giành giật mối làm ăn, vào tù lại trốn, hồ sơ ghi thêm tội; ở ngoài lại khai thác hàng cấm, lại tranh giành địa bàn, tội dày lại dày thêm. . .Cái vòng luẩn quẩn đó biết khi nào hết. Không có nó đám thằng Trường, thằng Cư lấy gì nuôi vợ con nếu chỉ biết bám vào ba sào ruộng. Thằng Khoa, thằng Bảy còn tệ hơn năm bảy lần. Lều chưa chưa đúng là lều chứ nói chi nhà. Cùng cực quá hai đứa vay mượn hết họ hàng bên nội, bên ngoại đủ tiền cho một chuyến đi trầm, tưởng rằng kiếm được miếng cơm thì bị bắt, nợ chồng lên nợ. Muốn chạy nợ cũng đâu có dễ khi còn cha mẹ, nội ngoại hai bên. Hết đường cũng đành liều, đành phạm pháp, kiếm được ngày nào cứ kiếm, sống được ngày nào cứ sống. Lăn lóc bươn chải hết góc rừng này, xó núi kia kiếm được đồng tiền phải đổ mồ hôi sôi nước mắt và đôi khi cả máu nữa. . .Còn mình số kiếp cũng chẳng ra gì, bố mất sớm, rồi mẹ bại liệt, mấy đứa em thì làm thuê làm mướn, lấy chồng lấy vợ sớm con cái nheo nhóc. Ngày đi làm công nhân cầu đường thấy đội trưởng bán cả xe bò xi măng, báo cáo cấp trên, chẳng những tay đội trưởng không bị xử lý gì mà bản thân hắn bị hằn vặt. Uất quá, nó trộm được thì mình trộm được, bàn với thằng bạn thân trộm hai bao xi măng đổi con chó làm thịt thì bị bắt, bị kết luận tham ô, chống lại cấp trên rồi cuối cùng bị sa thải. Hắn bị sa thải hôm trước thì hôm sau con vợ xách gói ra đi, mà đi với thằng đội trưởng mới ác. Nổi cơn điên, hắn rình chém thằng đội trưởng một nhát xẻ từ trán xuống gò má. Thế rồi lẩn lút từ đó, vào tù ra khám từ đó. Chỉ tội bà mẹ khóc hết nước mắt rồi cấm khẩu luôn. Có lần lẻn về nhà thăm, bà cứ nắm chặt tay hắn kéo xuống, rờ rẫm khuôn mặt hắn, chỉ vào hắn, chỉ vào bà rồi chỉ xuống nền nhà. Hắn lắc đầu không hiểu, bà lại chỉ vào hắn, chỉ vào bàn thờ rồi chắp hai tay lại như vái. Có lẽ bà nói nó phải ở nhà với bà, phải có trách nhiệm thờ cúng tổ tiên. Nước mắt nó ứa ra, đành gật đầu cho bà yên tâm, lén để gói tiền dưới gối cho bà rồi lại trốn đi. . .Cứ lúc nào nghĩ đến mẹ là hắn lại trào nước mắt, thương cho thân phận đàn bà rồi chẳng biết tự lúc nào hắn hối hận vì đối xử không đúng chất đàn ông với vợ. Cũng là kiếp đàn bà thì cần một nơi nương tựa, mà hắn đã làm được gì cho vợ đâu. Lương tháng không đủ ăn nói chi đến chuyện nuôi con đau bệnh, ốm yếu, quặt quẹo liên miên. Đứa con bỏ vợ chồng hắn ra đi để lại một khoản nợ lớn tiếp sau cái nhà, mảnh vườn đã bị cầm cố. Con mất, vợ nó đổi tính đổi nết. Buồn chán nó sinh ra uống rượu để rồi xảy ra cái vụ trộm xi măng ngu ngốc đó. . .
- Gì mà thần người ra vậy? Hoàng Vẩu hỏi.
- Tao đang nghĩ cách tiếp cận bầy sơn dương.
- Thôi uống đi, có súng rồi nghĩ cũng chưa muộn.
Một chiếc La đa màu vàng đỗ xịch trước quán. Hoàng Vẩu chạy ra, Thắng bước xuống, theo sau là một người đàn ông và một cô gái trẻ.
- Chào hai sếp, chào cô, lâu ngày quá mới ghé quán em đấy nhé.
- Lâu gì, mới tuần trước đấy thôi. Hàng họ đủ cả chứ?
- Dạ, cũng như mọi khi, sếp kêu gì em làm.
Thắng quay lại hỏi cô gái:
- Em chọn món nhé, ở đây chủ yếu là thịt rừng, cá sông.
- Thôi hai anh chọn đi, em không quen.
Ba người chọn cái bàn góc quán, kín đáo mà gần như quan sát được tất cả các bàn ăn trong quán. Thắng kêu Hoàng Vẩu xuống suối chọn cá rồi nói nhỏ:
- Đừng phát thanh vụ hôm trước nghe chưa, tai vách mạch dừng.
Hiểu ý, Hoàng Vẩu nói lớn:
- Cái món cá lăng nấu giấm gải nhiệt, thêm con nhím đá hấp hành chấm muối kiến nha sếp. Vừa nhanh vừa chất lượng.
Người đàn ông nói câu gì đó với cô gái, cô trả lời với giọng nũng nịu: "Ứ ừ, em chẳng thích đâu". Có lẽ là một đôi tình nhân. Cường Gấu liếc mắt nhìn sang thì gặp ánh mắt cô đảo qua. Hắn nói nhỏ:
- Tụi mày nói chuyện nhậu thôi, mau lên rồi biến, có mùi "cá".
Uống xong tua nữa, Cường Gấu nháy mắt cho thằng Khoa.
- Ông chủ, tính tiền!
Hoàng Vẩu cười cái điệu cười cầu tài:
- Các bác sao nôn thế?
- Đường còn xa, phải xuôi Tuyên cho kịp để mai sang Lục Ngạn.
Thằng Cư trả lời. Hoàng Vẩu tính tiền. Trao xấp tiền, Khoa nói:
- Khỏi phải thối lại, chào ông nhá!
Cả bọn rời quán. Cô gái hỏi Thắng:
- Sao họ gọi món mà để dư nhiều quá. Nhìn bộ dạng có lẽ họ là dân buôn lậu anh nhỉ?
Bưng dĩa thịt nhím hấp lên, Hoàng Vẩu nói:
- Dân đi tìm trầm đó, vừa kiếm được món kha khá.
Xuôi theo hướng về thị xã được độ cây số, Cường Gấu dẫn cả bọn tấp vào rừng. Khoa hỏi:
- Sao đại ca biết bọn chúng là công an?
- Chỉ cái thằng đàn ông và con bé giống như cặp tình nhân thôi. Cái thằng mà Hoàng Vẩu gọi là sếp thì không phải. Vào tù ra trại quen rồi, nhìn bộ dạng chúng là biết ngay. Thằng đàn ông không nói làm gì, con bé còn non lắm.
- Đại ca chỉ ra vài điểm để chúng em rút kinh nghiệm chứ.
- Khi nó đi vào quán không được tự nhiên, giống như mới tập đi giày cao gót. Khuôn mặt đoan chính mà cứ thỉnh thoảng liếc xéo tụi mình. Nếu là bồ bịch thì nó tít mắt với thằng bồ rồi chứ còn đâu để ý tới người khác. Nó ngồi bên trái "thằng bồ" mà sao nó lại liếc về bên trái? Đúng ra nó phải tập trung về phía bên phải.
- Thế còn thằng đàn ông?
Thằng Bảy giờ mới nhả cái tăm trong miệng ra, lên tiếng.
- Cáo lắm, khi vào quán nó đi thẳng tỏ vẻ không chú ý tới ai, nhưng xem qua cung cách chọn bàn ăn thì biết. Bố trí "con bồ" ngồi bên trái quay sang nói chuyện là tự nhiên, người ngoài ít ai để ý. Còn tao, mỗi lần nâng chén rượu tao quan sát lại. Bồ bịch cái con mẹ gì mà cứ nhìn tụi mình.
- Tại thằng đó pê đê, mết đại ca quá mà!
Thằng Cư thọc lét, cả bọn không đứa nào nhịn được cười. Cường Gấu bảo:
- Thằng Trường gác, tranh thủ mắc võng ngủ một chút. Mày chú ý khi nào tụi nó chạy qua thì gọi anh em dậy.
Nằm trên võng cố ngủ một chút nhưng Cường Gấu không sao chợp mắt được. Bao nhiêu câu hỏi đặt ra trong đầu hắn. Tại sao bọn "cá" lại đến quán Hoàng Vẩu ăn nhậu? Đúng rồi, chắc chắn chúng biết mình đang ở vùng này nên điều tra giăng lưới đây mà. Không bị lão Tám Cá và thằng Quân bắt thì đời nào lộ được. Phải thay đổi địa bàn cũng mệt, bên Yên Bái chúng cũng đang truy lùng mình đấy thôi. Có lẽ chúng nghĩ vụ giết người cướp trầm là mình làm vì băng Kiểm Lác chưa bị bắt. Con mẹ nó, giết người thì trước sau gì không bị bắt, chúng làm thế chỉ khổ bao người khác thôi, thứ Kiểm Lác xử nó thì mấy hồi nhưng ngu gì khi không lại mua dây buộc mình. . .
Chừng một giờ đồng hồ sau chiếc La đa của Thắng chạy qua, Cường Gấu kêu cả bọn trở lại quán Hoàng Vẩu. Hắn ra hiệu cả bọn quan sát xung quanh rồi bảo Khoa vào trong nắm tình hình. Một lúc sau Khoa trở ra:
- Giờ quán không có khách. Thằng Hoàng Vẩu bảo lúc nãy gã đàn ông hỏi "nhóm người vừa đi có phải là nhóm Cường Gấu không?".
- Con mẹ nó, tao đoán không sai!
- Giờ tính sao, đại ca?
Cư lo lắng hỏi.
- Trước mắt phải kiếm được ngàn đôi đũa kim giao, cau rừng đã. Mối hàng nàm cũng nên làm. Xong vụ này chúng mày có tí tiền về quê rồi đấy.
- Thế còn đại ca?
Gần như cùng lúc cả bốn đứa đồng thanh.
- Không phải lo cho tao. Đợi mọi việc lắng xuống, làm ăn được tao nhắn. Giờ thằng Khoa vào bảo Hoàng Vẩu ba ngày nữa muốn có hàng phải có súng, hai chục lít rượu nhất, hai tấm ni lông loại tốt.
Khoa trở lại với cái bi đông rượu, gói chình nướng, sợ Cường Gáu la, hắn cười nhăn nhở:
- Bỏ đi tiếc quá, đại ca.
Xuôi theo hướng về thị xã được độ cây số, Cường Gấu dẫn cả bọn tấp vào rừng. Khoa hỏi:
- Sao đại ca biết bọn chúng là công an?
- Chỉ cái thằng đàn ông và con bé giống như cặp tình nhân thôi. Cái thằng mà Hoàng Vẩu gọi là sếp thì không phải. Vào tù ra trại quen rồi, nhìn bộ dạng chúng là biết ngay. Thằng đàn ông không nói làm gì, con bé còn non lắm.
- Đại ca chỉ ra vài điểm để chúng em rút kinh nghiệm chứ.
- Khi nó đi vào quán không được tự nhiên, giống như mới tập đi giày cao gót. Khuôn mặt đoan chính mà cứ thỉnh thoảng liếc xéo tụi mình. Nếu là bồ bịch thì nó tít mắt với thằng bồ rồi chứ còn đâu để ý tới người khác. Nó ngồi bên trái "thằng bồ" mà sao nó lại liếc về bên trái? Đúng ra nó phải tập trung về phía bên phải.
- Thế còn thằng đàn ông?
Thằng Bảy giờ mới nhả cái tăm trong miệng ra, lên tiếng.
- Cáo lắm, khi vào quán nó đi thẳng tỏ vẻ không chú ý tới ai, nhưng xem qua cung cách chọn bàn ăn thì biết. Bố trí "con bồ" ngồi bên trái quay sang nói chuyện là tự nhiên, người ngoài ít ai để ý. Còn tao, mỗi lần nâng chén rượu tao quan sát lại. Bồ bịch cái con mẹ gì mà cứ nhìn tụi mình.
- Tại thằng đó pê đê, mết đại ca quá mà!
Thằng Cư thọc lét, cả bọn không đứa nào nhịn được cười. Cường Gấu bảo:
- Thằng Trường gác, tranh thủ mắc võng ngủ một chút. Mày chú ý khi nào tụi nó chạy qua thì gọi anh em dậy.
Nằm trên võng cố ngủ một chút nhưng Cường Gấu không sao chợp mắt được. Bao nhiêu câu hỏi đặt ra trong đầu hắn. Tại sao bọn "cá" lại đến quán Hoàng Vẩu ăn nhậu? Đúng rồi, chắc chắn chúng biết mình đang ở vùng này nên điều tra giăng lưới đây mà. Không bị lão Tám Cá và thằng Quân bắt thì đời nào lộ được. Phải thay đổi địa bàn cũng mệt, bên Yên Bái chúng cũng đang truy lùng mình đấy thôi. Có lẽ chúng nghĩ vụ giết người cướp trầm là mình làm vì băng Kiểm Lác chưa bị bắt. Con mẹ nó, giết người thì trước sau gì không bị bắt, chúng làm thế chỉ khổ bao người khác thôi, thứ Kiểm Lác xử nó thì mấy hồi nhưng ngu gì khi không lại mua dây buộc mình. . .
Chừng một giờ đồng hồ sau chiếc La đa của Thắng chạy qua, Cường Gấu kêu cả bọn trở lại quán Hoàng Vẩu. Hắn ra hiệu cả bọn quan sát xung quanh rồi bảo Khoa vào trong nắm tình hình. Một lúc sau Khoa trở ra:
- Giờ quán không có khách. Thằng Hoàng Vẩu bảo lúc nãy gã đàn ông hỏi "nhóm người vừa đi có phải là nhóm Cường Gấu không?".
- Con mẹ nó, tao đoán không sai!
- Giờ tính sao, đại ca?
Cư lo lắng hỏi.
- Trước mắt phải kiếm được ngàn đôi đũa kim giao, cau rừng đã. Mối hàng nàm cũng nên làm. Xong vụ này chúng mày có tí tiền về quê rồi đấy.
- Thế còn đại ca?
Gần như cùng lúc cả bốn đứa đồng thanh.
- Không phải lo cho tao. Đợi mọi việc lắng xuống, làm ăn được tao nhắn. Giờ thằng Khoa vào bảo Hoàng Vẩu ba ngày nữa muốn có hàng phải có súng, hai chục lít rượu nhất, hai tấm ni lông loại tốt.
Khoa trở lại với cái bi đông rượu, gói chình nướng, sợ Cường Gáu la, hắn cười nhăn nhở:
- Bỏ đi tiếc quá, đại ca.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét