Sáng chủ nhật, Hùng tới rủ tôi đi uống càfê. Vào quán đã thấy
anh Tuấn, Đức Râu ngồi ở cái bàn quen thuộc. Bắt tay tôi, anh Tuấn hỏi:
- Ông chuyển công tác rồi phải không, đi làm ngày nào chưa?
Tôi nói mới đi học chuyên đề Văn hóa Nghị quyết TW9, có điều lạ
là lãnh đạo đúng giờ còn giáo viên phần lớn đi trễ mà lại còn lờn tơn. Báo cáo
viên tế nhị nhắc lại Chỉ thị của huyện ủy về chế độ hội họp, học tập trước khi
đi vào vấn đề chính. Mấy thầy cô đi đúng giờ có vẻ ngượng ngập, số còn lại vẫn
xì xầm tán chuyện như không có vấn đề gì.
Gạt tàn thuốc, anh hỏi lại:
-
Học sinh đi học trễ dăm ba phút thì thái độ giáo viên thế nào nhỉ?
Đức Râu phụ họa:
-
Làm thầy cô giáo riết quên đi vai trò người học của mình rồi!
-
Trường làng lâu nay nó vẫn thế, quen nếp rồi. Trường anh là trường chuẩn đấy
nhưng nhiều việc phải chỉnh – Hùng tiếp lời.
-
Nói thật ông đừng buồn, tôi không tin vào cái mác chuẩn ấy đâu. Tôi biết nhiều
giáo viên trên chuẩn nhưng chưa chuẩn.
Tôi hỏi là sao, anh Tuấn cười, hỏi lại:
-
Tốt nghiệp Cao đẳng dạy cấp II là chuẩn, đúng không?
Tôi trả lời đúng, anh tiếp:
-
Nhiều người có bằng Đại học từ xa dạy cấp II thế là trên chuẩn. Trên chuẩn
nhưng dạy sai thì chưa chuẩn chứ còn gì.
Tôi im lặng, Đức Râu sợ tôi nghĩ anh
Tuấn nói quá nên bổ sung những câu chuyện một số giáo viên dạy sai kiến thức
qua xem xét vở ghi, bài chữa của mấy đứa con cháu. Tôi nghĩ nếu đúng thật như vậy
thì đúng là dù có “trên chuẩn cũng cần phải chỉnh”. Hùng than thở:
-
Chuyện kiến thức có thể là nhầm lẫn, còn chuyện ứng xử có vấn đề mới đáng
trách, rồi Hùng kể:
-
Tuần trước tôi đến xin chuyển trường cho đứa cháu, ngồi uống nước với chú Kiểm
bảo vệ, thầy An, thầy Thạch và hai cô giáo trẻ thì thầy Quỳ đến, buông một câu:
“Chào cả nhà”. Nói thật, lúc đó tôi muốn tát cho thầy Quỳ một cái.
Dường
như để cho tôi rõ chuyện Hùng nói, Đức Râu giải thích:
-
Thầy gì mà thầy, gọi là thằng Quỳ mới đúng. Nó mới ra trường được dăm năm nay,
mới được bầu vào chức Phó Bí thư chi bộ nên mới mất dạy thế. Nó là học sinh cũ
của thầy An, thầy Thạch, cùng lắm là bằng tuổi con của hai thầy và chú Kiểm.
Cái vị thế nào mà nó chào kiểu ngang hàng vậy chứ. Người ta chào nhau là thể hiện
sự thân mật, tôn trọng. Còn câu chào đó của nó là láu cá, sặc mùi bề trên.
Nhấp
ngụm càfê, anh Tuấn quay sang tôi, trầm giọng:
-
Chán quá ông ạ. Thì đấy, thằng Kim làm Chủ tịch huyện trước đây làm đội phó cho
tôi, chuyện gì cũng anh anh em em. Sau này tôi bỏ nhà nước lập công ty riêng,
nó theo con đường chính trị. Khi leo được lên ghế Phó Chủ tịch nó thay đổi cách
xưng hô với tôi là “ông – tôi”. Bữa trước, nghiệm thu công trình xong, ra nhà
hàng nó còn mày tao với tôi đấy…
Anh
Tuấn nói tôi mới nhớ lại mình cũng từng gặp những chuyện như thế. Quen được cấp
dưới xu nịnh cứ kiểu “anh ba chị bảy” nên người ta phải tao mày với những người
lớn tuổi hơn mới tỏ rõ uy quyền chăng?
Rồi
chuyện xoay sang văn hóa vùng miền, anh Tuấn nói:
-
Thời đại kinh tế thị trường, hội nhập mà xem ra quê mình vẫn là vùng văn hóa
khép. Bao nhiêu năm đổi mới, tỉnh bạn phát triển ầm ầm, còn nhìn lại mình, ông
thấy đấy, có khác gì ba mươi năm trước đây không? Không – đúng không! Khác làm
sao được khi tư tưởng cục bộ to như trái núi…
Hùng
nhấp ngụm trà đá, chép miệng:
-
Các anh nhìn xem, ở cái huyện này những vị trí chủ chốt không con cháu ông này
lại anh em thúc bá ông kia. Không nói các anh cũng biết, có tay trưởng phòng
chuyên môn một ngành mà chưa bao giờ học qua một ngày về chuyên môn. Đọc công
văn không hiểu lấy gì triển khai với chỉ đạo. Chức tước là để hưởng lương, kiếm
bổng lộc, thể hiện quyền uy. Lãnh đạo như thế làm sao địa phương phát triển được.
Tai hại hơn, lớp trẻ, những người tài năng được đào tạo chính quy, bài bản lại
không được dùng…
Đức Râu cướp lời:
-
Người ta cảnh giác với người tài, tìm cách này hay cách khác chèn ép người tài
nên người tài không bất mãn cũng tìm đường đi nơi khác. Anh Năm đang là trưởng
phòng kinh tế xin chốt sổ bảo hiểm xã hội chờ sáu mươi tuổi lĩnh sổ hưu. Nhiều
người tiếc vì năng lực, đạo đức của anh. Hỏi, anh chỉ nói nghỉ vì hoàn cảnh gia
đình. Cho đến hôm trước, nhậu với anh, lúc ngà ngà, anh mới hé lộ bàng câu nói:
“Một cánh én không làm nổi mùa xuân”.
Chờ
cho tôi nhấp xong ngụm càfê, anh Tuấn nói tiếp:
-
Ông Năm hài hước mà sâu sắc lắm. Tôi nhớ trước lúc chốt sổ hưu, uống càfê với
tôi, ông nói đọc tài liệu thấy các trường học châu Âu người ta ngại nhất là cái
từ gì tôi quên mất, đại thể dịch sang tiếng ta có nghĩa là “cận huyết”. Nếu học
trò cùng dạy một trường với thầy giáo cũ thì khó có sự phản biện. Giáo viên
sinh ra ở đấy, rồi thì công tác ở đấy thì khó có thể truyền tải cho học sinh những
tinh hoa vùng khác, bởi vì người ta có lĩnh hội được đâu. Địa phương đã là vùng
khép về văn hóa, trường học cũng khép nốt thì còn lâu mới đào tạo con người
năng động!
Tôi
chống chế:
-
Thế giới bây giờ là thế giới phẳng, chỉ cần nhấp chuột một cái thì muốn tìm hiểu
văn hóa vùng miền nào chẳng có.
-
Nhưng mấy ai đọc, mà có lên mạng thì để đọc cái tào lao hay vào facebook, thật
vô bổ. Tôi là tôi cấm tiệt vợ con vào mạng kiểu ấy.
-
Anh đi suốt ngày thì cấm làm sao? Hùng hỏi.
-
Có gì đâu, mỗi khi nói chuyện gì liên quan tới máy tính, mạng là tôi tỏ thái độ
ghét facebook, tôi nói chỉ có kẻ rỗi hơi mới fay. Có lẽ vì thế mà bà vợ tôi lên
mạng chỉ đọc báo và học nấu ăn.
-
Hèn chi lâu lâu nhậu ở nhà anh Tuấn thường có món lạ, bí mật bây giờ bật mí rồi
đấy.
-
Nói thật, bà vợ tôi sợ đi quán xá không “quản’ được, nhất là cái khoản karaoke.
Chuyện
vợ anh Tuấn hay ghen, bạn anh ai cũng biết. Có tôi đi nhậu cùng là chị an tâm,
bởi lẽ tôi là thầy giáo, nói như chị thì “mần ăn chi được”.
Cô
bé chạy bàn chế thêm trà đá, động tác thật khéo léo, nụ cười tươi trên gương mặt
thân thiện. Đức Râu tính tiền. Cô bé đưa hai tay trả tiền thừa, cảm ơn chúng
tôi. Đức Râu rút thêm tờ giấy bạc hai chục ngàn nhập chung vào số tiền thừa tặng
cô bé nhưng cô bé từ chối rất văn hóa:
-
Cảm ơn chú! Cảm ơn các chú đã ủng hộ quán nhà cháu. Có thời gian các chú đến uống
càfê thì đó là niềm vui và phần thưởng lớn cho cháu rồi.
Chúng
tôi đứng lên, anh Tuấn nói:
-
Nhất định có thời gian rảnh các chú lại đến!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét