Cái thuở vô tư thời trung học
Ước mơ ta tung cánh đại bàng
Hoài bão lớn chật căng lồng ngực
Tâm hồn như biển biếc mênh mang…
Tình yêu tặng cho nàng thật đẹp
Những vần thơ và dăm bảy nụ hôn
Bến sông quê đêm trăng thề hẹn
Sao để dòng xanh neo ký ức buồn?
Ngày trở lại sông quê úp mặt
Sông vỗ về thương xót đứa con xa
Xoa dịu vết thương đời rỉ máu
Lại vá giùm đôi cánh rách cho ta.
Năm mươi tuổi, nửa đời nhìn lại
Ta thương ta, thương tuổi dại khờ
Nên cam chịu, vết thương đời liền sẹo
Nhưng tâm hồn vẫn căng chật ước mơ!
Đúng là ngũ thập tri thiên mệnh, chỉ có quê hương mới xoa dịu nỗi đau cuộc đời.
Trả lờiXóa