Như dòng suối xuân, trong màu ngọc
Như mượt mà mềm mại mây bay
Ủ
trong tóc nồng ấm cỏ cây
Thoang
thoảng tỏa men say hoa dại.
Vầng trán mịn màng, gợn buông sóng cuộn
Đôi má hồng, thêm duyên dáng tóc mai
Một đôi khi anh bắt gặp em cười
Em ngượng nghịu nghiêng vào mái tóc.
Em có biết đâu, làn da ngà ngọc
Đã bao lần, tóc hé lộ lưng thon
Anh hóa đá, thôi miên dòng suối mát đầu
nguồn,
Và có bận hái hoa rừng anh thả.
Nhặt cánh hoa em đưa lên má
Nâng cánh hoa em đưa lên môi
(Anh ước thầm mình như cánh hoa trôi!)
Rồi em lại cài hoa mái tóc…
Lặng yên nào con chim kơ púc
Để vầng trăng non chải tóc cho em
Lấp lánh ánh vàng mượt suối tóc đen
Em về bản đường rừng thơm hoa dại.
Anh hỏi lòng mình cớ chi ngần ngại
Thay vầng trăng kia chải mái tóc em?!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét