Thứ Bảy, 16 tháng 2, 2013

LÂM TẶC


CHƯƠNG X

     Man Hoa đang rửa bát dĩa đầu trại. Cách một bức vách bằng phên nứa nên những câu chuyện của anh em Quân cô nghe hết. Chuyện của anh Nam không biết đùa hay thật nữa. Mỗi khi anh Nam kể chuyện thế nào anh Dũng cũng châm chọc vài câu; còn người cô muốn nghe nhất lại hầu như không nói. Trao hay nhận một vật gì từ tay cô cũng nhanh hơn bình thường, nói chuyện với nhau chưa quá ba câu nhưng hình như chuyện gì của cô anh cũng biết. Ngược lại, những điều cô biết về anh không tiến triển được bao nhiêu.
     Úp bát dĩa vào rổ, đặt lên giàn cho ráo nước, Man Hoa thấy chiếc áo của Quân vắt trên sợi dây phơi, cô lấy đi giặt. "Mấy anh không biết đâu, anh Quân biết chẳng lẽ la rầy cô. Mà có biết cũng chẳng sao, các anh có trêu chọc cũng chẳng sao, cô thích anh kia mà". Cầm chiếc áo, túi ngực có gì cồm cộm. Một phong thư. Của một cô gái. Phía trái phong bì có đề tên, địa chỉ người gửi. Chữ viết không đẹp lắm nhưng cẩn thận, nắn nót. Tên cô gái khá ấn tượng - Việt Thảo. Mặt cô nóng bừng, ngực cuộn thắt, khó thở, mắt như mờ đi. Hai ngón tay cô run run rút lá thư. Lá thư rút chưa ra khỏi bì thư, một thoáng ngần ngại, cô lại đẩy vào. "Man Hoa, mày làm gì thế? Lòng tự trọng ở đâu, lòng kiêu hãnh ở đâu?", cô nghĩ. Thở một hơi dài, gấp phong thư lại, cô cài lên mái lán rồi xuống nhà bè giặt áo. Chiếc áo như bao chiếc áo thôi mà sao nó thân thương đến thế, xa vời đến thế. Anh Quân có viết thư cho người ta thì người ta mới viết lại cho anh Quân chứ. Tên đẹp chắc người cũng đẹp lắm. Dù xa xôi cách trở, miễn là có người yêu như anh Quân vẫn hạnh phúc biết bao. Hạnh phúc được chờ đợi, được ngóng trông, được hướng về người mình yêu như hoa hướng dương hướng về mặt trời. Man Hoa đang cận kề anh Quân đấy nhưng sao vẫn cách xa đến thế. Ngày mẹ còn sống, bao giờ nói về cha mắt mẹ cũng sáng lên, rạng ngời hạnh phúc. Hỏi mẹ nhớ cha có buồn không, mẹ trả lời có buồn nhưng hạnh phúc vì có con - một phần cốt nhục của cha. Được chăm sóc con, mẹ như thấy có cha bên cạnh. Mẹ cứ nghĩ rằng ngày mai cha con về nên nhà cửa lúc nào cũng phải gọn gàng, sạch sẽ; công việc, thu nhập phải tiến triển, có như vậy mẹ mới xứng đáng với tình yêu thương của cha, xứng đáng là dâu con dòng dõi chúa Bầu. . .Cô Việt Thảo không có anh Quân ở bên nhưng chắc chắn luôn ở bên mẹ anh, em gái anh. Được chăm sóc người mình yêu là hạnh phúc, nhưng hạnh phúc ấy sẽ lớn hơn, tình yêu ấy sẽ đẹp hơn khi mình biết chăm sóc, quý trọng, yêu thương những người mà người yêu mình yêu quý. Anh Quân đối xử với mình khác các anh trong nhóm. Khác như thế nào cô không cắt nghĩa được. Thân thiện - có, quí mến - có, khoảng cách - cũng có! Vì cô Việt Thảo mà anh đối xử với Man Hoa như thế chăng? Bạn trai cô nhiều nhưng chưa một lần yêu. Chưa ai làm cô xao xuyến. Thế rồi những lời kể của cha về anh Quân, rồi ngay lần gặp gỡ đầu tiên, cô nghĩ, anh, chỉ có anh là người đàn ông như trái tim cô mong ước. Nhưng từ mong ước đến sự thật lại là một khoảng cách dài khó với và nhiều khi không với tới được. Học hành, sự nghiệp có ước mơ, có quyết tâm, có lòng kiên trì là đạt được mục đích. Còn tình cảm, mong ước đấy, hy sinh đấy nhưng không đồng điệu, không cùng nhịp đập con tim thì dù có cạnh nhau vẫn muôn trùng xa cách. . . Hay bức thư đó là của chị họ hay là của bạn gái thời phổ thông hoặc là bạn của em gái anh? Có thể lắm chứ. Mong là thế. Nhưng sự thật vẫn là sự thật, đừng tự huyễn hoặc mày nữa, Man Hoa ơi. Cứng cỏi lên đi. Anh Quân hạnh phúc thì mày phải vui chứ. Nghĩ là vậy nhưng nước mắt cô vẫn cứ rơm rớm rồi trào ra. Cô dùng chiếc áo lau mặt. Úp mặt vào ngực áo, Man Hoa thì thào: "Anh Quân ơi, em yêu anh". Nói được câu ấy, Man Hoa thấy nhẹ người một chút. Xổ chiếc áo lần nữa, cô lên trại.
     Đang vuốt chiếc áo cho phẳng, cô nghe tiếng anh Dũng nói:
     - Mày kể chuyện tán con vợ mày thế nào nghe coi.
     - Nó biết gì mà tán, mồm mép thế nhưng đứng trước con gái là run như cầy sấy.
     - Ối giời, oanh liệt lắm ông Chính ạ. Thưa ông, cô vợ của ông suýt nữa tôi cưa đổ đấy.
     - Biết rồi, mày cưa vợ tao thế nào, tao thuộc hết. Mày có muốn tao đọc các "bài" của mày không?
 Chính cười.
     - Ấy chết, mày nói lại lạc đề tài rồi, thôi để tao kể chuyện tao tán con vợ tao cho thằng Dũng Nheo nghe.
Man Hoa không nghe rõ anh Chính nói câu gì vì tiếng cười của anh Ngọc, anh Dũng.
     - Chuyện thật trăm phần trăm nhé. Hồi ấy tao cưa nàng, bà mẹ có vẻ xuôi xuôi, còn ông bố hơi khó chịu. Không biết làm cách nào lôi nàng ra khỏi nhà được. Chà, bờ đê đêm trăng thì thú vị biết mấy. Thế mà giữa tao và nàng là ngọn đèn Hoa Kỳ được ông bố vặn sáng hết cỡ, muội đèn như ống khói tàu hỏa. Bảy giờ tối đến chơi, tám rưỡi ông đã nhắc con gái đi ngủ để mai dậy sớm đi làm. Chuyện đó cứ lặp đi lặp lại miết, chán quá. Một lần ra về tao gặp thằng Huấn đi chơi về. Có lẽ thấy bộ dạng không vuio của tao, nó chặn lại hỏi: "Anh muốn cưới chị em thật chứ?". Tao trả lời: "Thật". Nó nói: "Thế sao anh không nói hai bác sang chơi? Bố em muốn chuyện gì cũng rõ ràng. Khi nào hai bác chưa sang nhà em thì anh đừng mong rủ chị Hiền đi chơi". Ngay đêm đó tao về dựng ông già tao dậy, nói muốn cưới con Hiền. Ông già tao gắt: "Cái thằng khỉ, mai nói không được sao?". Tao nói: "Dạ, mai cũng được". Bố tao lại bảo: "Mai nói cũng được mà sao giờ mày dựng tao dậy?". Trời đất, tao tưởng mai nói là ông già tao sang nhà bố vợ tương lai nói chuyện! Lúc đó tao lú lẫn quá. Bố tao bảo: "Trưa mai mày sang nhà ông Trực hỏi xem tao muốn sang chơi nhà, ý ông thế nào. Rồi mày xin phép ông ấy chở con Hiền về đây để mẹ mày nói chuyện. Mày làm được hai việc đó cái đã, chuyện sau mẹ mày lo". Đêm đó tao không ngủ được, trông trời mau sáng, sáng rồi trông mau trưa. Mới chín giờ tao đã diện bộ quần áo oách nhất. Trở vào trở ra chán rồi đem cái xe đạp ra lau. Chúng mày biết đây, nhà tao cách nhà nàng ba cây số, một con dốc thoai thoải, đi bộ cũng xong nhưng tao phải đi xe đạp, hy vọng được chở nàng về ra mắt bố mẹ. Tao bơm lốp, căng quá, xả bớt, mềm quá, lại bơm. . .
     - Nói tóm lại đi, mày kể sốt ruột quá. Chính nói.
     - Thì thôi. Mười rưỡi tao đến, không có ai ở nhà. Chờ khoảng mười phút cũng không có ai về. Tao đạp xe ra bờ đê rồi lại đạp trở về. Đến đầu ngõ thấy cửa mở. Dắt xe vào nhà thì đã nghe tiếng bố nàng bảo: "Anh Nam đến chơi đấy à". Chào ông xong, tao chẳng biết nói gì. Ông bảo ngồi chơi, tao ngồi. Muốn nói mà nói không được. "Có chuyện gì anh nói xem?". Thế là tao nói. Ban đầu ấp úng. Nói được mấy câu rồi thì nó cứ trơn tuồn tuột. Không ngờ mọi việc lại suôn sẻ, dễ dàng. Ông gọi bà, Hiền lên và nói với tao: "Nói lại những gì vừa nói xem". Tao nói lại, Hiền thẹn đỏ mặt. Đã liều ba bảy cũng liều, tao xin ông chiều nay chở Hiền về ra mắt ông bà già tao. Không ngờ ông bà đồng ý luôn. Sau này tao mới biết bố tao và bố vợ "đi đêm" với nhau lâu rồi. Lần đầu tiên chở nàng bằng xe đạp, tao đạp vù vù, lên dốc băng băng. . .
     - Nàng hỏi mệt không anh thì trả lời "ph...ì...nh ph. ..ườ...ng" chứ gì?
Dũng Nheo châm chọc.
     - Hôm tao chở nàng lên dốc, mẹ tao có trông thấy đấy. Tuần sau, tao chở bà sang nhà Hiền "chơi nhà". Đến đầu dốc, tao bảo bà xuống xe. Bà nói: "Hôm trước chở con Hiền lên dốc cứ băng băng kia mà". Tao trả lời bà bằng ngâm một câu Kiều: "Bên tình bên hiếu bên nào nặng hơn". . .
     Man Hoa không nhịn được cười. Cô cắn nhẹ môi để tiếng cười không bật ra thành tiếng. Bên trong trại, Nam Cuội hào hứng:
     - Thế là ngay đêm đó tao được chở nàng đi chơi. Bố nàng nói phải về trước mười giờ. Tao chở nàng ra bờ đê. Lần đầu tiên được ôm nàng, hôn ngàng, trời đất ơi, giờ tao còn nhớ. Mà nàng cũng lãng mạn lắm kia, khi tao hôn nàng cứ nhắm mắt lại. Không thấy tao nhắm mắt, nàng bảo sao kỳ thế. Tao bảo nhắm mắt lại thì cái xe đạp ai trông, mất cắp đẻ no đòn với bố à. . .
     Không ai nhịn được cười. Man Hoa cũng cười thành tiếng.
     - Nó nhắm mắt sao thấy mày không nhắm mắt, đúng là Cuội.
Ngọc lên tiếng.
     - Thì nhắm mắt he hé chứ.
Nam Cuội cười chống chế. Man Hoa định quay xuống nhà bè thì Quân ra. Nhìn thấy chiếc áo phơi ngay ngắn, Quân nói:
     - Anh tính đi giặt, thế mà em giặt hộ anh rồi à?
     - Em sợ anh quên. Với lại mồ hôi để lâu không giặt dễ xâm áo lắm.
     - À mà trong túi áo anh. . .
     - Có bức thư chứ gì, em giắt trên mái, kia kìa.
Vừa nói Man Hoa vừa chỉ nơi giắt bức thư. Quân lấy bức thư, Man Hoa quay lưng đi xuống nhà bè. Cô lấy tấm lưới ra vá. Một lát sau Quân xuống.
     - Em chỉ anh vá lưới với.
     - Lưới rách ít thôi, để em vá. Anh lên trại chơi đi.
     - Em không muốn dạy anh vá lưới à?
     - Dạ không. Hôm nào em chỉ cho anh cũng được mà.
Quân ngần ngừ, như có chuyện gì đó muốn nói với Man Hoa. Má cô đỏ bừng. Cô tiếc là đã từ chối dạy anh vá lưới. Một quãng lặng như bức tường vô hình ngăn cách hai người. Quân không bước được lên bờ, Man Hoa cũng không vá được lưới. Thời gian như ngưng lại. Lưng Quân ngứa ngáy. Định nói một câu gì đó lại thôi. Man Hoa cũng không dám nhìn lên. "Có gì mà không dám nhìn nhỉ. Anh Quân có người yêu rồi, nghe chưa", Man Hoa tự nói với lòng mình.
     - Anh. . .
     - Cái gì Man Hoa.
Người ta gọi Man Hoa chứ có gọi "em" đâu. Cô chờ cho cơn nghẹn ở cổ trôi xuống, cố gắng giữ giọng nói cho thật bình tĩnh:
     - Anh Quân có người yêu mà không giới thiệu với em.
     - Đâu có.
     - Chị ấy viết thư cho anh đó thôi. Chị ấy đẹp lắm phải không anh?
     - À...ừ, cũng đẹp.
     - Bao giờ cưới, anh?
     - Tháng sau.
     Quân định nói câu gì đó với Man Hoa thì nghe tiếng mái chèo khua nước. Ông Tám Cá dừng chèo, con thuyền còn trớn áp vào nhà bè. Quân buộc thuyền. Bước lên sàn, vặn lưng hai, ba cái, ông nói với Quân:
     - Chiều nay có việc, con đi với sư phụ nhé!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét