Thứ Tư, 25 tháng 7, 2012

TIẾNG CHUÔNG

     Reng . . .reng . . .reng . . .
Bà Thảo ra mở cửa. Không có ai. Cách 3 ngôi nhà có một thằng bé cầm một quả bóng bay màu xanh, nhìn bà rồi vội vàng quay đi, bên hông có một túi xách in lô gô xổ số kiến thiết.
     Ngày hôm sau, hôm sau nữa vẫn tiếng chuông như vậy, vẫn thằng bé bán vé số với quả bóng bay màu xanh, vẫn vào một giờ nhất định: 16 giờ15 phút.
     Bà Thảo than phiền với bác tổ trưởng khu phố nhà kế bên. Mấy hôm nay bà nóng ruột chờ Hiếu - con trai bà, đi làm sao không thấy về, không điện thoại. Bà lạ nước lạ cái vì mới ở quê lên thăm con lần đầu.
     Reng . . . reng . . .reng . . .Tiếng chuông chưa dứt thì một bàn tay nắm chặt vai thằng bé. Vừa lúc bà Thảo cũng từ trong nhà bước ra.
     - Sao lại chọc phá người ta như vậy, có muốn giam vào đồn công an không? Bác tổ trưởng khu phố quát.
     - Sao cháu nghịch thế? Bà Thảo hỏi.
     - Cháu không phải nghịch mà là . . .mà là . . .cháu xin ông bà cho cháu đi kẻo trễ giờ.
     Thấy thằng bé có vẻ hiền lành, lễ phép nên bác tổ trưởng buông tay:
     - Ừ đi đi cho kịp, đừng nghịch nữa nghe chưa? Thằng bé "dạ" rồi chạy biến đi.
     16 giờ 15 phút hôm sau.
Không có tiếng chuông. Thì ra khu phố mất điện.
     Reng . . .reng . . reng . . .
Bà Thảo lật đật mở cửa, thằng bé với quả bóng xanh bên kia đường. Bác tổ trưởng khu phố:
     - Tao bắt được thì liệu hồn. Quay sang bà Thảo, bác nói:
     - Mấy đứa bán vé số có khi là tai mắt bọn trộm. Có khi chúng bấm chuông xem chủ nhân có nhà không, nếu không sẽ đột nhập. Bà phải cảnh giác.
     Reng . . .reng . . .reng . . .Bà Thảo giật mình. Không phải là tiếng chuông cửa mà là tiếng chuông điện thoại. Bà nhấc máy, đầu dây bên kia tiếng Hiếu: "Má ra mở cửa cho con"
     Gặp má, Hiếu vội xin lỗi vì không nói rõ lý do biệt tích cả tuần để má lo lắng. Anh hỏi:
     - Con dâu tương lai chăm sóc má có chu đáo không? Bà Thảo ngạc nhiên nhìn Hiếu, không nói. Anh nghĩ có lẽ má giận.
     Tuần trước, vừa hết giờ làm việc, Giám đốc vào phòng Hiếu:
     - Gay quá, cậu Khanh giờ này vào trực in sao đề thi thì phải mổ ruột thừa cấp. Em thay cậu ấy nhé, muộn quá rồi. 
Ông dẫn Hiếu bàn giao cho bộ phận an ninh. Vào phòng rồi Hiếu giật mình chưa báo với má. Xin gọi điện về nhà không được, Hiếu đành cùng nhân viên an ninh xuống cổng sở để nhắn tin. Tan sở, chẳng còn ai.
Chợt, cậu bé bán vé số cầm quả bóng bay màu xanh đi qua. Quân là tên cậu bé.Hiếu móc bóp lấy một tờ giấy bạc 50.000đ đưa cậu bé, nói:" em đến số nhà 18 đường Ngọc Hân công chúa, gặp cô Ngọc nói thầy Hiếu nhờ đến chăm sóc mẹ ở số nhà . . .
     - Nhà thầy thì em biết. 
     - Và vào khoảng thời gian này đi ngang qua đây em cầm quả bóng bay này là thầy biết bà cụ khỏe. Mỗi ngày thầy trả cho em hai chục ngàn được không?
     Quân trả thầy tờ giấy bạc, lễ phép nói: " Em sẽ giúp thầy, em không lấy tiền của thầy đâu. Thầy giúp gia đình em quá nhiều rồi".
     - Em là con cái gia đình nào, sao thầy không biết?
     - Thầy không biết em đâu, em biết thầy là do má và em gái kể lại. Má em nằn ở bệnh viện K. Thôi em xin phép thầy đi nộp vé số kẻo muộn.
     Reng . . .reng . . .reng . . .
     Hiếu ra mở cửa.
     - Sao cả tuần nay gọi điện mà anh không bắt máy. Ngọc bực bội.
     - Thế ra cả tuần nay em không đến chăm sóc mẹ?
     Sự xuất hiện của bà Thảo làm Ngọc ngạc nhiên. Chào bà, Ngọc giải thích:
     - Tuần rồi em tập huấn chuyên đề điều trị u bướu bằng phương pháp mới ở Hà Nội. Việc gấp quá em gọi điện cho anh nhưng anh không bắt máy, rồi cả tuần cũng vậy, bay vào em đến anh ngay.
     Hiếu vỡ lẽ về sự im lặng của má vừa rồi. Bà Thảo vỡ lẽ vì sự biệt tích của con trai. 
Khi nghe mẹ kể chuyện tiếng chuông cửa, Hiếu nói: 
     - Thằng bé thật ngoan, thật thông minh.
     Ngọc nao nao lòng. Không biết phương pháp điều trị mới kéo dài sự sống cho mẹ bé Quân được bao lâu nữa đây. Quay mặt đi để giấu Hiếu những giọt nước mắt đang trào ra, cô thấy phía bệnh viện của mình một chiếc bong bóng màu xanh bay lên.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét