Tù túng cánh đồng quê chật hẹp
ta giương buồm vượt sóng xa khơi,
mộng ước cứ lung linh phía trước
bến tương lai tiếp giáp chân trời.
Rồi bão tố cuồng phong ập đến
cánh buồm ta chao đảo đêm đen,
khi rời rã tay chèo giữ mạng
mảnh hồn ta thương nhớ đất liền.
Phút bình yên chí trai hăng hái
con thuyền trên biển lặng băng băng…
Biển cứ rộng chân trời tít tắp
bóng chiều buông, buông chút nao
lòng.
Chân trời xa mù mịt cơn giông
thấp thoáng bóng cánh chim báo bão,
dồn dập chèo đưa thuyền vào đảo
hạ cánh buồm, buồn bã quăng neo!
Rồi từ đấy cứ mỗi buổi chiều
xa xăm ngóng chân trời phía trước,
bến khát vọng bao giờ tới được
ngày xanh đi, nay bạc mái đầu.
Cánh buồm ta rách nát từ lâu
ngóng quê hương đường về diệu vợi,
Cánh đồng quê trong ta lớn mãi
ước ao chi ta hóa con tàu!...
hay...
Trả lờiXóa