Những bông hoa
em ép vào lưu bút ngày xanh,
chia tay anh hóa thành kỷ
vật.
Mười năm
nằm yên dưới chồng sách.
Hai mươi năm
chuyển nhà,
nhớ ra, nhét bừa vội vã
vào thùng đồ cũ chưa nỡ bỏ
đi.
Ba mươi năm
có những đêm trở trăn những
gì được mất
bốn bức tường dựng nên thánh
thất
bươn chải một thời
trọn nghiệp một đời
ta mình giờ chỉ mình ta…
Chợt nhó ra
những bông hoa kỷ vật!
Nằm trong lưu bút
dưới chồng sách bụi mờ.
Những câu thơ căng tràn ước mơ
chút vẩn vơ triết lí
ngả màu như tóc trên giấy ố vàng.
Đâu bông hoa phượng
bông nào hoa ban
nào đâu phong lan
tất cả ngả một màu cánh gián.
Em nhắm mắt cho lòng bảng lãng
ngược thời gian thuở tóc xanh màu:
“Áo
xưa dù nhàu
cũng
xin bạc đầu gọi mãi tên nhau”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét