Cái ngày phải xa anh
Trời vẫn xanh nhưng lòng em héo úa,
Anh đừng nghĩ đường em đi trải đầy
nhung lụa
Chân vô hồn mỗi bước một thêm đau.
Dải hoa trắng người ta cột lên đầu
Đấy đích thực vành khăn tang tình ái,
Em ước chi đó là vòng hoa dại
Thuở ngày xưa anh kết lại tặng em!
Em biết anh đau buốt con tim
Cay đắng lắm, yêu thương nhiều lắm,
Mà hận cuộc đời trái ngang, ảo mộng
Khi tấm lòng vẫn ngóng về nhau…
Anh đau đời không thể nén nỗi đau
Em là dao đâm nát lòng anh đấy,
Ngàn năm sau trái tim anh vẫn vậy
Nên hận mình sao em nỡ là em?!...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét