Ngàn vạn năm
Trơ gan cùng tuế nguyệt
Ẩn mình
Nguồn suối đầu non
Nghe chim kêu vượn hót an nhàn
Ta ngồi vậy, vững vàng, vô tư lự.
Rồi một hôm
Người từ thành phố
Đưa ta về
Cưa cắt dũa mài
Thịt ta rơi
Xương ta gãy
Chúng tạo ra một vóc dáng hình hài
Mà nhân thế gọi là pho tượng!
Bọn người kia
Đốt hương cầu khấn:
Ta buông tha cho những lỗi lầm,
Chỉ lối thần tài gõ cửa quanh năm,
Phù hộ độ trì quyền cao chức trọng,
Bịt mắt pháp quyền tạo con đường sống,
Bia đá bảng vàng lồng lộng khoa thi…
Cứ cầu xin nào có ích gì
Ta linh nghiệm đã chẳng làm pho tượng
Ghét đắng ghét cay bọn người tinh tướng
Cứ mong sao ngồi mát bát vàng…
Ôi chốn hồng trần! Miệng bẩn nhân
gian
Ta là đá
Vững vàng
Chỉ nát tan không bao giờ thay đổi!
Ta xao lòng nghe gió ngàn hú gọi
Nhớ tiếng rừng man dại thuở hồng
hoang!...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét