Người ta là trúc là thông
Còn anh – đám cỏ
trên đồng mà thôi,
Người đời dẫm đạp
tơi bời,
Mùa xuân, cỏ vẫn
xanh ngời sắc xuân
Hạn hán, lũ lụt bão
giông
Đi qua, cỏ lại nảy mầm
mà lên
Thương em anh hóa cỏ
mềm
Cho em êm bước yêu
thương cuộc đời!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét