Cây thị vườn xưa không còn nữa
Mẹ
em cũng khuất bóng núi rồi
Nửa
đời phiêu dạt anh tìm lại
Ngơ
ngẩn buồn trông cánh hoa trôi.
Cau
rụng trầu cay không người hái
Cỏ
lan lên đến bậc thềm nhà,
Ổ
khóa rỉ vàng treo cửa mốc
Đành
đoạn theo chồng bến nước xa.
Anh
nhớ ngày xưa bức tường hoa
Em
khắc tên anh một ngày mưa
Ước
nguyện mai đây nồng duyên thắm
Hai
đứa vui chung với mẹ già…
Lẽ
ra hai đứa một mái nhà
Nếu
anh không theo bóng buồm xa
Không
cuồng danh hão thời trai trẻ
Không
mê đàn hát nghiệp cầm ca.
Anh
nhớ ngày xuân tục bói trầu
Trầu
têm cánh phượng đậu thuyền cau
Môi
em thắm đỏ - môi cô Tấm
Em
nói rằng em giống Thị Mầu.
Không
biết giờ em ở nơi đâu
Có
buồn có nhớ những hàng cau?
Có
thầm uất hận chàng lãng tử
Mòn
mỏi chân trời đôi mắt sâu?
Hôm
nay anh thăm lại vườn trầu
Cảnh
cũ hoang tàn, đau nỗi đau
Giá
mà trở lại thời trai trẻ…
Ước
nguyện vậy thôi có được đâu!
Ôi
thời gian bãi biển nương dâu
Thề
với lòng mình hẹn kiếp sau
Bao
nhiêu chua chát phần anh hết
Hồng
thắm duyên em mối tình đầu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét