Đếm hạt mưa chiều lất phất rơi
Con tim ứa lệ, dạ bồi hồi
Từ biệt, em ra ngoài ấy thật
Khung trời xa lạ có yên vui?
Em đã đi rồi, đi thật rồi
Anh về, trời nặng hạt mưa rơi,
Vườn thu ướt đẫm như ngày ấy
Em nép ngực anh mộng lứa đôi!
Anh ngoái nhìn theo áng mây trôi
Gửi buồn lên cánh nhạn ngang trời,
Em có gom mây về dệt lụa
Ráng vàng xe chỉ thêu gối đôi?
Mộng đẹp duyên ta phai thắm rồi
Em mang hạnh phúc đến xứ người,
Tình anh ví sợi dây diều đứt
Quê nghèo, anh chiếc bóng lẻ đôi.
Em đã đi rồi, thôi đành thôi
Núi quê nay bé nhỏ như đồi
Vườn thu úa lá rơi xào xạc
Sầu vương sóng nước chẳng buồn trôi!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét