Chủ Nhật, 11 tháng 8, 2013

CÔ GIÁO CỦA ANH



          Đà Nẵng ngày đầu thu ấm nắng
          Anh gặp em duyên dáng, dịu dàng
          Thanh giọng nói, say sưa bài giảng
          Tâm hồn anh bất chợt mênh mang.

          Anh đi lính em còn khờ khạo
          Nô đùa cùng cánh bướm vờn hoa
          Tinh nghịch với trò chơi cút bắt
          Trèo cây cam, cây bưởi sau nhà...

          Ba năm lính, ngày anh về phép
          Em đấy ư? Anh nhận không ra
          Hạt gạo điểm duyên cười bẽn lẽn
          Lòng anh như đào bích chớm hoa.

          Rồi anh lại trở về đơn vị
          Xa quê thêm lưu luyến trong lòng
          Chờ được ngủ sống trong mộng đẹp
          Bóng hình em, đôi mắt sáng trong...

          Thời gian trôi, trôi thời trai trẻ
          Con thuyền đời phiêu bạt biển Nam,
          Anh đi trước, hóa sau, lặng lẽ
          Lại dùi mài trang sách đêm đêm.

          Quả đất tròn, ngày ta gặp lại
          Em trở thành cô giáo của anh,
          Thưa cô giáo - thay lời trêu chọc
          Mà ước chi nói thực lòng mình.

          Em giảng bài say sưa đến thế
          Thôi miên anh cử chỉ, dáng hình,
          Chăm chú hơn những ai chăm chú
          Nụ cười em vương vấn tim anh...

           Mai em đón tàu ra Hà Nội
          Anh trở về bến đỗ phương Nam
          Chẳng dễ nói suôn câu từ biệt
          Mà trong anh nỗi nhớ dâng tràn!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét