Thứ Sáu, 30 tháng 8, 2013
CHỢ TÌNH KHAU VAI LẺ BẠN
Sương sa ướt cánh hoa rừng
Gạn nghe tiếng sáo
Ngóng chừng
Tìm em.
Mỗi năm đến hẹn lại lên
Chợ tình
Lẻ bạn
Chắc em
Quên rồi!
Năm trước ở dưới chân đồi
Che ô
Em nguyện
Là người
Của anh.
Môi em ngọt, tóc em xanh
Ngực em
Ủ ấm
Ngực anh
Nồng nàn.
Thôi đành nhóm lửa, cời than
Uống cho say
Đợi
Đêm tàn
Ngày lên.
Khau Vai rộn tiếng sáo đêm
Tiếng đàn môi
Với
Tiếng khèn
Cầm canh.
Lẻ đôi lẻ bạn cũng đành
Không đi
Lại nhớ
Chợ tình Khau Vai!
Thứ Ba, 27 tháng 8, 2013
GỬI NGƯỜI EM GÁI BẮC GIANG
Anh muốn thời gian đừng trôi nữa
Ngừng lại nơi thành phố dấu yêu,
Anh muốn em cháy cùng ngọn lửa
Trái tim anh nhen nhóm cuối chiều.
Anh muốn em như thời thiếu nữ
Ngắm cánh buồm bên bến sông Thương
Nghe gió mát sau lưng thổi lại
Anh cùng em đi hết con đường...
Nhưng có thể cái thời thiếu nữ
Em mơ về những áng mây xa,
Đôi mắt trong nước dòng Lục Ngạn
Bóng buồm anh sương khói nhạt nhòa?
Em đâu biết cái điều anh muốn
Kẻ lãng du tiếc ngọc thương hoa,
Nên nụ cười em hồn nhiên quá
Đủ để thiêu vạn lý quan hà.
Em vui với niềm vui em chọn
Nên anh đành mong ước vu vơ,
Cuối trời chiều tim anh nhóm lửa
Gửi nhớ thương mây trắng xa mờ...
Thứ Bảy, 24 tháng 8, 2013
ĐAU THƯƠNG LẮM, SYRIA !
Hơn một ngàn ba trăm nhân mạng
Oan ức về thế giới bên kia,
Nạn nhân của mưu mô chính trị
Phận dân đen lang sói đem đùa.
Nhân loại đau nỗi đau nhân loại
Kẻ ác tăng áo trắng cổ cồn
Chúng giết người chẳng cần bắn súng
Phẩy tay rồi nốc rượu champagne
Ai bảo rằng thế giới văn minh?
Bạo lực tăng, khủng bố hoành hành
Vùi công lý, giết người hàng loạt
Cũng chỉ vì quyền lực, hư danh!
Ta đau lắm trẻ thơ trong trắng
Ngủ vẫn cầm bức vẽ chim câu,
Người ta vén mạng che trên mặt
Vuốt mắt thay xem mặt cô dâu
Không thể sống kiếp người bèo bọt
Lương tri ta hãy đứng lên đi
Nắm chặt tay kết thành sức mạnh
Quét sạch phường bất nghĩa, bất nghì.
Ôi đất nước Syria đau khổ
Tổ quốc tôi từng trải qua rồi,
Mong các bạn qua cơn binh lửa
Sớm thanh bình với những ngày vui!
Thứ Tư, 21 tháng 8, 2013
MẸ VÀ NGÀY LỄ VU LAN
Thắp nén hương thơm lễ Phật
Cầu mong hạnh phúc cho con
Dậy sớm thức khuya chẳng quản
Thương con dáng vóc hao mòn.
Con là niềm vui của mẹ
Cháu là hy vọng của bà,
Không còn vai cha để tựaMẹ cầu Đức Phật Di Đà.
Con ngủ khi mẹ còn thức
Con thức mẹ đã thức rồi
Hình như suốt đời không ngủ
Canh chừng con cháu mẹ thôi.
Miếng ngon dành cho con cháu
Vô tư hưởng lộc của bà,
Bạc tóc, giật mình chợt nghĩ
Món gì hợp với mẹ ta?
Chiều nay lên chùa lễ Phật
Thơm mùi hoa huệ, hương trầm
Bảng lãng không gian trầm mặc
Ngẫm mình là kẻ vô tâm!
Thứ Hai, 19 tháng 8, 2013
LẠM BÀN CHUYỆN LỚN NGÀNH GIÁO
Đọc công văn triệu tập của Sở đi tập huấn ở Đà Nẵng về "dạy học theo Chuẩn chương trình giáo dục thường xuyên Trung học cơ sở", tôi không khỏi băn khoăn. Chương trình giáo dục thường xuyên (GDTX) cấp trung học cơ sở (THCS) ở tỉnh tôi không có Trung tâm giáo dục thường xuyên - hướng nghiệp (TT GDTX-HN) thực hiện thì đi làm gì nhỉ, có phí thời gian không trong khi đầu năm học bao việc cần làm?
Biên chế bộ môn lớp tôi có 19 người, buổi học đầu tiên cô giáo đặt vấn đề: "Mong muốn của thầy / cô sau đợt tập huấn?". Vài thầy cô phát biểu, cô giáo chỉ tôi, tôi chỉ nói một câu: "Thưa cô, tôi muốn thấy được cái mới trong cái đã cũ". Tôi nói thực lòng nhưng cũng hàm ý pha chút thách thức.
Thiện cảm đầu tiên của cô giáo đối với tôi, và sau này tôi biết, đối với chúng tôi là hình thức thể hiện. Giọng nói của cô thanh, nụ cười có duyên, toát lên vẻ chân thành tự nhiên. Cô mặc áo sơ mi, quần tây trông giản dị nhưng rất đẹp. Màu sắc phù hợp với làn da, kích cỡ vừa vặn, thanh lịch tôn được vẻ đẹp vóc dáng. Tôi thầm nghĩ: "Cô giáo diện mà như không diện, như vậy mới gọi là diện".
Vấn đề cô đưa ra cho chúng tôi thảo luận cũng không có gì mới; đây đó có thầy, cô đi tập huấn lớp này lớp nọ rồi nhưng khi trình bày vẫn "thiếu trước hụt sau". Đến khi hoàn chỉnh vấn đề cũng đã quá thời gian kết thúc buổi học, điều này chưa từng thấy đối với tôi khi dự các lớp tập huấn trước kia.
Sau đợt tập huấn tôi chợt nhận ra điều mong muốn của tôi đã được đáp ứng. Rồi chính từ đó, trong đầu tôi trăn trở bao nhiêu vấn đề, bao nhiêu giả thiết giải pháp, đành viết ra, trước tiên là để giải tỏa cho mình, thứ nữa, biết đâu gợi ý tưởng nào đó cho nhà quản lý giáo dục vĩ mô.
Tại sao ngành Giáo dục và Đào tạo không đưa ra tiêu chí sơ tuyển hình thể đối với sinh viên sư phạm? Một số ngành cũng đã làm đấy thôi. Thực tế qua công tác quản lý, tôi thấy năng lực tương đương nhau nhưng giáo viên nào có hình thể đẹp có sức cuốn hút học sinh hơn. Tổ chức sơ tuyển như thế tốn kém ư? Chỉ cần có tiêu chí cụ thể để học sinh tự đánh giá khi đang ngồi trên ghế nhà trường. Chương trình hướng nghiệp hiện nay trong các trường THPT hay THPT hệ GDTX làm được việc này. Hay làm như vậy trái luật? Ngành sư phạm có đặc thù riêng chứ? Mỗi thầy cô giáo trong cuộc đời họ giảng dạy bao nhiêu thế hệ, mức độ ảnh hưởng rất lớn. Người dạy học truyền thụ tri thức (cái đẹp trí tuệ), văn hóa (cái đẹp tâm hồn) hội tụ 3 yếu tố: Tâm (nhiệt huyết nghề nghiệp, giao tiếp ứng xử...); Tài (tri thức, năng lực); Thẩm mỹ (cảm nhận, nuôi dưỡng, phát huy cái đẹp...) chắc chắn sẽ thành công trong sự nghiệp trồng người.
Trong chương trình giảng dạy bậc THPT, Đại học sư phạm không có phân môn dạy về cách thức ăn mặc. Tôi nghĩ vấn đề này hết sức cần thiết. Mặc đẹp góp phần tạo sự tự tin khi giao tiếp, dễ gây thiện cảm với người khác. Hiện nay, ở trường phổ thông các em không được định hướng về thời trang nên cách ăn mặc của nhiều học sinh lệch chuẩn, "ngứa mắt" đối với thầy cô giáo, xã hội.
Khi tập huấn chương trình chuẩn kiến thức, kỹ năng GDTX cấp THCS, đọc lại Luật Giáo dục, chúng ta thấy:
Mỗi cấp học đều có chương trình chuẩn. Ngành giáo dục toàn quốc dựa vào chương trình ấy để giảng dạy, kiểm tra, đánh giá. Chuẩn THCS hệ GDTX thấp hơn chuẩn THPTCS. Chỉ cần đạt chuẩn THCS hệ GDTX là đủ điều kiện học THPT hoặc THPT hệ GDTX. Tốt nghiệp THPT hệ GDTX là có thể dự thi vào bất cứ trường Đại học nào. Như vậy, chúng ta hiểu chuẩn hệ GDPT tương đương chuẩn phổ thông.
Nhưng đã nảy sinh vấn đề bất hợp lý, khi thi tốt nghiệp THPT và THPT hệ GDTX thì đề thi khác nhau. Tại sao không dùng một đề, lấy đề THPT hệ GDTX làm cơ sở? Về mặt lý luận, chúng ta có thể khẳng định: một học sinh trung bình yếu hệ THPT có thể thi rớt tốt nghiệp hệ THPT, nhưng nếu được thi đề thi chương trình THPT hệ GDTX em đó sẽ đậu. Vô hình trung, ngành giáo dục đã tự tạo sự bất hợp lý về công bằng giáo dục và lãng phí tiền của cho sự bất hợp lý ấy.
Thời gian gần đây dư luận xã hội bàn nhiều về việc bỏ hay không bỏ kỳ thi TN.PTTH? Vậy thi thì được cái gì và bỏ thì được cái gì?
Thứ nhất, thi thì đánh giá được một quá trình học tập của học sinh trong một cấp học, là định chuẩn để học lên hay học nghề. Qua 12 năm học có được một tấm bằng tú tài, nó là kỷ vật tinh thần cho quãng đời học sinh phổ thông. Nhưng về mặt lý lẽ, thực tiễn mà nói, vấn đề này vẫn có những cái chưa ổn.
Một bài thi trong thời gian 150 phút, 90 phút cho tự luận, 60 phút cho trắc nghiệm để đánh giá cho một bộ môn suốt cả một cấp học thì không thể đánh giá đúng năng lực học tập của học sinh trong khi từng học kỳ, giáo viên bộ môn đánh giá sát hơn? Dạy và học và đánh giá, kiểm tra theo chuẩn thì không có lý gì một học sinh trung bình lại làm bài đạt điểm giỏi được, nhưng thực tế có, có rất nhiều. thậm chí, học sinh yếu thi vẫn đạt điểm giỏi Và điểm thi đó có được công nhận không? Đương nhiên là được công nhận Sự chênh lệch đánh giá của giáo viên bộ môn với kết quả thi cử rơi vào một trong những điểm sau:
- Điểm thi cao hơn kết quả đánh giá là do giáo viên bộ môn đánh giá khắt khe? Có, nhưng không đáng kể
- Đề thi quá dễ? Không, Bộ đã bám vào chương trình chuẩn để ra đề, đề thi có sự phân hóa rõ rệt
- Cố gắng của học sinh, thầy cô ôn tập "trúng tủ"? Có, nhưng tỷ lệ rất thấp vì quĩ thời gian ôn tập rất hạn hẹp, cố gắng của học sinh không thể tiến bộ nhảy bậc được
- Do tiêu cực trong thi cử? Có, đây là tỷ lệ cao nhất, đáng nói nhất Ngoại trừ việc "mua" giám thị, có nhiều trường hợp xuất phát từ nhận thức lệch lạc của người coi thi "tội các em quá, cha mẹ nghèo, mười hai năm ăn học...", thôi thì "làm phúc" vậy...
Tâm lý thông thường quý thường đi với hiếm Giá trị tấm bằng trái chiều với tỷ lệ học sinh đỗ tốt nghiệp Khi tỷ lệ đỗ tốt nghiệp toàn quốc trên 90% thì tấm bằng tú tài không còn là niềm tự hào của học sinh nữa Và tự hào cái gì khi khắp thôn cùng ngõ hẻm đâu cũng có những người có tấm bằng cử nhân không tìm được việc làm?
Thứ hai, nếu bỏ kỳ thi TN.THPT thì xã hội được gì? Về ngân sách nhà nước không phải chi một khoản quá lớn Chắc chắn, khoản ngân sách đó đầu tư vào bồi dưỡng đội ngũ nhà giáo, mua sắm thiết bị dạy học cho hiệu quả cao hơn.
Bỏ kỳ thi TN.THPT giảm áp lực lên học sinh, phụ huynh Trong khoảng thời gian một tháng mà học sinh phải thi hai kỳ thi liên tiếp quả là bất hợp lý. Bỏ một kỳ thi cũng có nghĩa tiết kiệm cho phụ huynh một khoản chi kha khá, đối với gia đình nghèo lại càng có ý nghĩa
Bỏ kỳ thi TN.THPT cũng đồng nghĩa với việc "đối xử công bằng" với các bộ môn trong khi mục tiêu của chúng ta là giáo dục toàn diện. Ba môn Văn, Toán, Ngoại ngữ năm nào cũng thi đương nhiên 'quan trọng" hơn các môn còn lại. Mấy năm nay, môn Địa lý tần suất thi dày, giáo viên, phụ huynh đoán mò: "chắc có ông lãnh đạo quan trọng ở Bộ có gốc gác vinh thân là môn Địa lý"(!)
Nói xa hơn một chút, cùng hệ thống giáo dục quốc dân mà trường Đại học được cấp nằng tốt nghiệp cho sinh viên, còn trường THPT, THCS lại không? Đây cũng là điều bất hợp lý Ngành Giáo dục chỉ tin vào năng lực của trường Đại học, Cao đẳng (cho dù trường đó chưa đạt chuẩn chăng nữa), còn với hệ thống trường phổ thông thì không!
Thứ ba, vậy lấy cơ sở nào để đánh giá nhà trường khi bỏ kỳ thi TN.THPT, điều mà lâu nay sở Giáo dục xem trọng mặt này? Dư luận xã hội cũng quan tâm vấn đề này?
Đánh giá nhà trường về chất lượng giáo dục phải đánh giá toàn diện. Riêng về chất lượng đào tạo chỉ dựa vào kết quả thi TN là phiến diện Về mặt này chúng ta có thể lấy bảng phổ điểm kết quả thi đại học, cao đẳng của Bộ vừa khách quan, chính xác, nó cho biết vị thứ của nhà trường trong tỉnh, và rộng hơn, trên cả nước. Ngoài ra, Sở, Bộ có thể làm công tác đánh giá khu vực hay diện rộng....
Do các kỳ thi TN.THPT những năm gần đây tỷ lệ đỗ cao nên dư luận xã hội chuyển hướng Phụ huynh quan tâm hơn đến tỷ lệ thi đỗ đại học hơn là tỷ lệ thi TNTHPT.
Còn rất nhiều vấn đề trong ngành Giáo dục đáng bàn như xây dựng đội ngũ giáo viên chuẩn "nhưng chưa chuẩn", chế độ chính sách cho nhà giáo còn nhiều bất cập, việc tuyển dụng giáo viên....Nhưng đó mãi là chuyện "Biết rồi, khổ lắm, nói mãi"
Khi tôi đang gõ những dòng này, một anh bạn thân xem qua, nói: "Thôi ông ơi, cái thứ mình cóc nhái mới nhảy lên làm người hơi đâu nói chuyện thiên đình" Ừ, thì cóc nhái thấy nóng nực thì lè lưỡi, nghiến răng, may đâu lọt tới thiên đình, ban cho trận mưa ngọt 'nhuần núi sông"
Thứ Hai, 12 tháng 8, 2013
CÔ GIÁO CỦA ANH
Đà Nẵng ngày đầu thu ấm nắng
Anh gặp em duyên dáng, dịu dàng
Thanh giọng nói, say sưa bài giảng
Tâm hồn anh bất chợt mênh mang.
Anh đi lính em còn khờ khạo
Nô đùa cùng cánh bướm vờn hoa
Tinh nghịch với trò chơi cút bắt
Trèo cây cam, cây bưởi sau nhà...
Ba năm lính, ngày anh về phép
Em đấy ư? Anh nhận không ra
Hạt gạo điểm duyên cười bẽn lẽn
Lòng anh như đào bích chớm hoa.
Rồi anh lại trở về đơn vị
Xa quê thêm lưu luyến trong lòng
Chờ được ngủ sống trong mộng đẹp
Bóng hình em, đôi mắt sáng trong...
Thời gian trôi, trôi thời trai trẻ
Con thuyền đời phiêu bạt biển Nam,
Anh đi trước, hóa sau, lặng lẽ
Lại dùi mài trang sách đêm đêm.
Quả đất tròn, ngày ta gặp lại
Em trở thành cô giáo của anh,
Thưa cô giáo - thay lời trêu chọc
Mà ước chi nói thực lòng mình.
Em giảng bài say sưa đến thế
Thôi miên anh cử chỉ, dáng hình,
Chăm chú hơn những ai chăm chú
Nụ cười em vương vấn tim anh...
Mai em đón tàu ra Hà Nội
Anh trở về bến đỗ phương Nam
Chẳng dễ nói suôn câu từ biệt
Mà trong anh nỗi nhớ dâng tràn!
Thứ Hai, 5 tháng 8, 2013
EM ĐÃ ĐI RỒI, ĐI THẬT RỒI
Đếm hạt mưa chiều lất phất rơi
Con tim ứa lệ, dạ bồi hồi
Từ biệt, em ra ngoài ấy thật
Khung trời xa lạ có yên vui?
Em đã đi rồi, đi thật rồi
Anh về, trời nặng hạt mưa rơi,
Vườn thu ướt đẫm như ngày ấy
Em nép ngực anh mộng lứa đôi!
Anh ngoái nhìn theo áng mây trôi
Gửi buồn lên cánh nhạn ngang trời,
Em có gom mây về dệt lụa
Ráng vàng xe chỉ thêu gối đôi?
Mộng đẹp duyên ta phai thắm rồi
Em mang hạnh phúc đến xứ người,
Tình anh ví sợi dây diều đứt
Quê nghèo, anh chiếc bóng lẻ đôi.
Em đã đi rồi, thôi đành thôi
Núi quê nay bé nhỏ như đồi
Vườn thu úa lá rơi xào xạc
Sầu vương sóng nước chẳng buồn trôi!
Thứ Năm, 1 tháng 8, 2013
CHUYỆN CẬU TRỌC LÀNG ĐÔNG (1)
Hai hôm nay làng Đông rộ tin đồn có phản động. Nghe đâu bốn, năm công an huyện về làng cơ đấy. Cuối cùng thì cũng biết được phản động, hay nói đúng hơn phản động ra tự thú. Thế nhưng phản động vẫn nhơn nhơn tại làng, còn người báo cấp trên làng có phản động, chủ nhiệm hợp tác xã Đỗ Thừa thì phải lên công an huyện làm lời khai.
Chả là sau Đại hội Đảng bộ xã khóa...bảng tin trước cổng làng được kẻ khẩu hiệu lớn: "Nhân dân làng Đông tích cực tăng gia sản xuất hơn nữa, quyết tâm thực hiện thắng lợi Nghị quyết Đảng bộ xã khóa...". Mới được một ngày, sáng hôm sau khẩu hiệu bị xóa vế "Nhân dân làng Đông tích cực tăng gia sản xuất hơn nữa". Phần bảng tin còn lại ghi câu lục bát:
Nhân dân hăng hái tăng gia
Để Ban Quản trị xây nhà, mua xe!
Cách một khoảng trống dưới câu lục bát có ghi một câu chửi: "Tiên sư đứa nào xóa bảng tin".
Thành ra, người xem đông nhưng chẳng ai dại gì mua chửi. Người ta còn bảo "giữ nguyên hiện trường" để công an điều tra; xóa, lỡ "cái ách bên đàng lại mang vào cổ", chả dại.
Công an xem xét xong, bảo xóa được rồi đấy, chủ nhiệm Đỗ Thừa bảo: "Mấy đứa thanh niên đâu? Xóa đi". Nhìn lại, chẳng còn mống nào cả, đành lấy cái khăn dưới yên chiếc cub 50 xuống ruộng nhúng nước xóa. Vừa xóa xong câu lục bát, ông giật mình.
- Tiên sư chủ nhiệm Đỗ Thừa!
Chủ nhiệm quay lại, thấy Cậu Trọc, cố nuốt cục tức, nói:
- Mày láo vừa thôi nhé!
- Tôi có láo đâu, tại bảng tin ghi thế!
Mọi người ôm miệng, tản ra. Chiều, sau mấy bản nhạc theo yêu cầu, loa phóng thanh xã mời bà con tối nay ra đình họp.
Bảy giờ tối, đình làng Đông đèn điện sáng choang, bảy rưỡi bà con đông đủ cả, lại có thêm một số người bên Đoài cũng đến, ý chừng nghe ngóng được gì về vụ phản động. Trai gái chọc ghẹo nhau, mấy ông tầm trung trung kháo câu lục bát nét chữ đẹp "gấp mười lần" chữ kẻ khẩu hiệu.
Tám giờ, chủ nhiệm Đỗ Thừa trong bộ đồ đại cán, vỗ tay bồm bộp, nói như hét:
- Yêu cầu bà con yên lặng, yêu cầu bà con yên lặng! Giới thiệu với bà con, hôm nay có các đồng chí lãnh đạo trên huyện về làng ta làm việc về công tác an ninh, mong bà con hợp tác!
Chủ nhiệm Đỗ Thừa vừa dứt lời, trưởng công an thôn Đỗ Qua đứng dậy.
- Yêu cầu bà con hợp tác với chúng tôi, yêu cầu trong lúc họp phải yên lặng, cho nói mới được nói, phá đám, tôi còng óc!
Quay sang ông phó Ban Dân vận huyện ủy, có ý mời phát biểu, ông này nói nhỏ: "Hôm nay các anh cứ làm, tôi nắm tình hình thôi". Đưa mắt cho anh công an huyện, anh này gật đầu, Đỗ Qua giới thiệu:
- Xin mời đồng chí Vũ Tiến, thượng úy công an huyện lên làm việc!
Bước xuống bậc tam cấp, anh nói:
- Thưa bà con, hôm nay xã, huyện mời bà con đến đây cũng chỉ vì mục đích là làm sao làng mình luôn bình yên. Trước tiên, chúng ta đừng xem vụ việc qua ở làng ta là phản động. Thực tình chúng tôi chưa đủ chứng cớ để kết luận ai là người làm việc này nhưng ít nhiều đã có manh mối. Có lẽ bức xúc vì việc gì đó với Ban Quản trị mà người ta viết thế chăng?
Thế rồi anh kể một số câu chuyện giống như chuyện làng Đông ở một số nơi khác. Qua từng chuyện lại khéo léo gài mấy lời bình. Cô Nụ, hoa khôi của làng thì thầm vào tai cái Hoa: "Đẹp trai ghê, kể chuyện lại có duyên nữa chứ", Hoa cười:" Mày mê rồi à?", "Mê được là mê ngay, nhưng không đến phần tao".
Sau câu chuyện về tố giác tội phạm, anh nói:
- Bây giờ là ý kiến của bà con, chúng tôi xin lắng nghe.
Chưa ai lên tiếng, một người đứng lên. Là Cậu Trọc, chắc có chuyện cười đây.
- Thưa ông công an, ông nói vụ việc làng này không phải là phản động, đúng không?
Đỗ Qua níu áo anh công an huyện, nói nhỏ: "Thằng này khùng đấy". Thế mà nghe được, Cậu Trọc chỉ tay vào mặt Đỗ Qua:
- Tao khùng là khùng với trời đất, còn cái thứ rác rưởi nhà mày câm đi!
Đỗ Qua tím mặt, tính xông lại. Vũ Tiến nắm vai đè xuống, từ tốn:
- Thưa bà con, tôi đã nói rồi, chúng tôi không xem vụ việc này là phản động.
- Được lắm, tôi hỏi ông Đỗ Thừa, bà con ta, ngoài tôi ra làng ta có ai nhác không? Có ai không tích cực không?
Biết giây vào Cậu Trọc là lôi thôi, chủ nhiệm Đỗ Thừa đáp:
- Ai cũng tích cực cả. Được chưa?
- Ông đừng có nói lẫy. Kia kìa, mấy bà đi họp cũng mang theo rổ lạc bóc vỏ kia kìa. Như vậy không tích cực sao?
Tranh luận với thằng khùng hóa ra mình cũng khùng, nghĩ thế, Đỗ Thừa im lặng. Cậu Trọc tiếp:
- Không ai nói thì tôi nói, ai nói thì tôi nghe. Tôi thấy khẩu hiệu ghi: "Nhân dân làng Đông tích cực tăng gia sản xuất hơn nữa" là thừa. Không tích cực để mà đói nhăn răng à?
Cô Hoa cười khúc khích:
- Cậu Trọc không tăng gia sản xuất có đói mô.
- Tôi tốt số, có vợ nuôi, cô phân bì thì tìm đại gia mà lấy.
Vũ Tiến cười:
- Thế có lẽ anh thấy ngứa mắt nên xóa một vế câu khẩu hiệu chứ gì?
Cậu Trọc cười:
- Khích tướng đấy à? Tôi nhận để ông lập công nhé.
- Anh phân tích có lý quá mà.
- Thông minh, biết nịnh. Thưa bà con, tôi là người xóa và viết ở bảng tin làng ta đấy!
Mọi người xôn xao, cánh thanh niên bàn tán "khi chưa tìm ra đã nghi nghi Cậu Trọc" rồi. Cô Nụ chọc:
- Cậu Trọc làm thơ lục bát hay ghê.
- Hay thì không nhưng đúng thì có.
Hoa nói nhỏ:
- Cậu Trọc nói vì răng mà đúng đi.
Chủ nhiệm Đỗ Thừa đứng dậy:
- Thưa bà con, việc cần biết chúng ta đã biết, có lẽ mời bà con nghỉ được chứ ạ, mọi việc công an giải quyết sau.
- Tôi còn chuyện muốn nói, có ai muốn biết vì sao tôi làm như thế không?
Đỗ Qua cáu tiết:
- Thằng khùng này muốn làm loạn đây. Để ông lôi mày đi xem mày khùng đến cỡ nào!
Vũ Tiến nắm tay Đỗ Qua:
- Không nóng được đâu, nếu bực anh về trước, chuyện ở đây tôi xử lý cho.
Quay xuống sân, anh nói:
- Bà con muốn nghe anh Cậu Trọc nói hay về nghỉ?
Một cụ già đứng lên.
- Cứ để Cậu Trọc nói, đúng ta nghe, dở thì về.
Lên vỗ vai Vũ Tiến một cái, Cậu Trọc nói:
- Gọi tôi là Cậu Trọc, thêm đại từ "anh" là thừa. Thưa bà con, tôi nói là tôi viết đúng, bởi vì việc nộp thuế ruộng của bà con khác với việc Ban Quản trị nộp lên trên. Vì sao tôi biết à? Là do chủ nhiệm Đỗ Thừa bàn bạc với kế toán Thị Màu. Chuyện thứ hai là kế toán Thị Màu cùng Đỗ Qua đổi thuốc trừ sâu thật của hợp tác xã lấy thuốc dỏm của con mụ Béo cổng chợ huyện. Vụ thứ ba...
- Câm cái mồm, đồ khùng lếu láo!
Đỗ Thừa đập bàn đứng dậy.
- Các đồng chí sao lại nghe cái thằng khùng này. Thôi bà con không ai ý kiến gì nữa thì giải tán.
Không ai đứng lên, Cậu Trọc nói:
- Từ nhỏ tới nay tôi đã nói dối ai bao giờ chưa? Tôi cũng không muốn bà con mất thời gian nghe chuyện xấu của Ban Quản trị. Nghe bẩn tai, nói bẩn cả mồm. Thôi, tôi đã viết bảy chuyện của ban Quản trị hợp tác xã đây, gửi các ông lãnh đạo huyện đọc. Tôi có nói sai một đền mười.
Đưa cho ông phó Ban Dân vận hai tờ giấy manh viết kín chữ, Cậu Trọc nói:
- Tôi muốn các ông xem xét, xử lý và cho dân làng được biết trong thời gian sớm nhất!
Ông phó Ban Dân vận cầm hai tờ giấy Cậu Trọc trao, hỏi:
- Ban Quản trị làm gì có cô nào là Thị Màu?
Cái Hoa cười, trả lời thay cho Cậu Trọc:
- Là Cậu Trọc đặt tên cho đó. Như con Nụ đây Cậu Trọc gọi là Ỷ Lan.
Xem qua tờ giấy, thấy viết: "kế toán Trần Thị Luyến Ái", ông gấp lại, bỏ vào cặp, bắt tay Cậu Trọc:
- Chúng tôi sẽ xem xét vấn đề này.
Mọi người ra về cười nói, bình luận râm ran. Hoa kéo Nụ, cười rúc rích:
- Đi chầm chậm thôi, chặn đường làm quen thượng úy chứ?
- Thì ra là mày "muốn ăn gắp bỏ cho người" đấy nhé! Giờ tao chỉ muốn gặp Cậu Trọc để hỏi vì sao biết chuyện Ban Quản trị trong khi cả cái làng này như mù, như điếc thôi.
- Nói xấu gì Cậu đấy?
Cả hai giật mình.
- Cứ như là ma, Hoa nói, Cậu kể mấy chuyện còn lại cho bọn em nghe nào.
- Miệng thối rồi, để về súc miệng cái đã. Đừng có mà khôn, muốn nghe Cậu kể thì phải giúp Cậu khi Cậu cần có được không?
- Nhưng mà có tốn sức, tốn nhiều thời gian không đã?
- Cậu không làm khó đâu. Giờ Cậu phải về quạt cho vợ nó ngủ đã nhé.
Nói rồi Cậu Trọc rẽ đường tắt về nhà. Ai khác thì tức cười chứ dân làng Đông quá quen với cách sống trái đời của Cậu Trọc từ lâu rồi.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)