Chuyện trò với bạn bè ai cũng tỏ ra thông minh, trác việt, chẳng mấy ai nhận mình là ngu cả. Thế mà chơi với anh Tuấn riết rồi cũng nhiễm cái tính của anh, toàn thích nói chuyện ngu của mình, của người đời.
Hôm rồi, anh đến chơi nhà, thấy tôi đọc báo mạng đăng tin Hoàng Thùy Linh sex trên sân khấu, anh nói:
- Mấy thằng viết báo sao ngu thế không biết, lăng xê cho mấy con mất nết không công. Nó biểu diễn ở Hà Nội giỏi lắm năm bảy trăm người biết, nay đưa lên mạng thì năm bảy triệu người biết; để rồi khi chúng nó đi biểu diễn nơi này, nơi khác, bọn nhóc tuổi ten kéo nhau đi xem, vì tò mò, vì là fan. . .mà thằng duyệt đăng cũng ngu nốt, làm báo như vậy, tuyên truyền như thế còn lâu xã hội mới văn minh!
Anh nói đúng, lâu nay đọc báo mạng, số nào cũng cũng đưa tin, hình ảnh với ngoa ngữ "bỏng mắt", "sốc" với 3 vòng của ca sĩ, người mẫu, vợ, bạn gái cầu thủ X, Y, Z mà mình không nghĩ ra nhỉ. Đúng ngu!
- Vậy có khi nào anh thấy mình ngu không?
- Không ngu sao làm đầy tớ thiên hạ. Ngu toàn tập.
- Anh mà ngu toàn tập thì tôi ngu toàn diện.
- Khôn nghề "xây dựng" là khôn dại / Dại chốn văn chương ấy dại khôn. Cái dại, cái ngu của ông là ở chốn văn chương. Văn ông dở thì không có độc giả, còn công trình mà dở thì hại người rồi nó sẽ hại mình. Mỗi công trình của tôi phải qua vài ba năm bảo hành không hề hấn gì mới thở phào được một cái, còn trong thời gian bảo hành thì "sống trong sợ hãi". Công trình này tiếp công trình khác, ông nghĩ sướng lắm hả?
- Biết thế sao anh cũng làm?
- Cái nghiệp rồi, trả chưa hết. Anh nói.
Thực ra, anh làm hết công trình này gối đầu công trình khác là do uy tín. Hơn nữa, đã nhận làm, dù khó khăn đến đâu anh vẫn vui vẻ. Anh tới đâu là là nghe tiếng công nhân cười ở đấy. Tò mò, hỏi, anh nói:
- Mình kể chuyện mình ngu hay pha trò một chút, mình mà có năng khiếu kể chuyện tiếu lâm như ông thì giàu to.
- Tiếu lâm có liên quan gì ở đây, anh nói rõ xem.
- Thì tiếng cười làm công nhân quên mệt mỏi, năng suất lao động cao hơn; mình và công nhân dễ gần gũi, thông cảm với nhau hơn.
Nghe anh gải thích, tôi nhớ cái lần cùng anh đi thăm công trình. Có ba cô phụ hồ và hai anh thợ "gải lao" hơi lâu. Khi chúng tôi đến họ đang xòe tay coi tướng cho nhau. "Đường đời của mày dài, sống lâu lắm...". Thấy anh, cả nhóm định đứng dậy. Anh nói:
- Cứ xem chỉ tay tiếp đi. Tôi nghe nói có cách xem thọ, yểu còn chính xác hơn chỉ tay kia.
- Cách nào ạ? Một cô mạnh bảo hỏi.
- Tôi nghe nói thời Hán, Đông Phương Sóc gỏi coi tướng số. Có lần, các quan đang chờ buổi chầu sớm, không có việc gì nên xem tướng cho nhau, bình phẩm nhân trung ông này dài, dái tai ông nọ phật. Đông Phương Sóc nói: " Người nào xương cụt mọc chỉa vô là thọ". Nghe nói thế, các quan đầu triều thọc tay vào tà áo thụng phía sau lưng. Một lát, Đông Phương Sóc lại nói: " Người nào có 32 cái răng trở lên là thọ". Thế rồi các quan lại đưa tay vào miệng để đếm răng. Đấy, các cô kiểm tra xem có đúng không.
Tôi không nhịn được cười, nghĩ quan đầu triều sao mà ngu thế không biết, bị Đông Phương Sóc chơi xỏ. Mấy cô cậu công nhân cười như nắc nẻ rồi đứng dậy đi làm. Chứng kiến chuyện ấy, tôi phục cách xử lý của anh, và tôi tin những cô cậu ấy sau này không "gải lao" quá đà nữa.
Mải nghĩ chuyện cũ, cười một mình. Anh hỏi:
- Cười gì thế?
- Cười cái ngu của tôi.
- Kể xem.
Tôi đành kể một câu chuyện có thật "trăm phần trăm":
Hồi còn học ở Vinh, có lần giữa trưa mùa hè, có việc, tôi phải đạp xe đi Nam Đàn. Đến cầu Mượu, nắng quá, tôi vào cái quán ven đường uống nước. Trong quán có hai người khách. Người đàn ông nhỏ con nhưng nhìn khuôn mặt khá lanh lợi. Còn cô gái xinh xắn, hơi "múp". Thấy tôi vào uống nước, người đàn ông mời tôi điếu thuốc lá Đồ Sơn:
- Tôi đi Nam Đàn, o ni (cô này) xin theo. Chở o từ chợ Vinh lên đây tôi mệt quá. Cùng đường, anh cho o ni đi nhờ nhá!
Tôi nhìn cô, cô nhìn xuống đất, hai má đỏ lựng, miệng hơi cười cười.
- Được thôi, nếu cô muốn.
Thế rồi tôi chở cô. tưởng rằng sẽ tán chuyện cho vui nhưng rồi nắng quá, lại thêm ngược gió lào; được chừng cây số tôi đã ngậm miệng; đầu, mặt , lưng, chân đổ mồ hôi hòn mồ hôi cục. Người đàn ông đạp xe đi sau, thỉnh thoảng huýt sáo bản nhạc "Anh vẫn hành quân". Tới ngã rẽ Nam Liên, cô bảo tôi dừng xe rồi nhảy lên xe người đàn ông kia mà không nói một lời. Người đàn ông cười cười:
- Cảm ơn ông bạn đã chở giùm vợ tôi nhé!
Tôi tức quá nhưng biết làm chi, chỉ nhìn theo đôi vợ chồng chở nhau cười khúc khích khuất dần sau dãy xà cừ.
Nghe tôi kể xong, anh Tuấn cười, bình luận: "Ngu là ở chỗ cứ thấy gái đẹp là tít mắt".
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét