Tặng Diễm
Em ngồi đối diện với ta
Ngoài hiên gió thốc, mưa sa từng
hồi,
Lắng nghe ta nói, em cười
Đôi môi mọng đỏ…đất trời ngả
nghiêng
Tóc mai mềm mại làm duyên
Vuốt ve cái “lúm đồng tiền” má
em.
Ly trà đá, ca fé đen
Vẫn là hương vị thân quen mỗi
ngày,
Cớ sao càng nhấm càng say
Nồng nàn quên hết đắng cay, sự đời?...
Môi em nở một nụ cười
Ngoài kia mưa cũng ngưng rồi – nắng
lên!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét