Ta gặp nàng bên dòng suối lạnh
Phảng phất buồn ủ dột
nét hoa,
Càng mặn mà vẻ đài các
kiêu sa
Nàng đăm đắm vời xa phương
ấy
Dõi mắt trông theo nào ta
đâu thấy
Bóng hình ai ngoài cánh chim bay…
*
Bỏ làng trốn đi khi chồng đang
say
Trên lưng ngựa suốt mười ngày
ròng rã
Con tuấn mã rùng mình chực ngã
Nàng dừng chân cho cả ngựa và
người.
Ta nói với nàng: “Đây vương quốc
của ta
Nàng đã đến xin đừng sợ hãi,
Nàng có thể ở đây mãi mãi
Có ta đây ai dám đụng đến nàng!”
Thảm cỏ xanh điểm xuyết hoa vàng
Dòng suối trong soi bóng nàng
kiều diễm,
Đôi mắt nàng mênh mang như biển
Như hỏi ta, ta nói thực hay đùa?
Ta bấm tay xem thực hay mơ
Nàng là hiện thân của hồn thơ Lý
Bạch
Hay nàng bước ra từ trang sách
Cô gái Di gan đêm vũ hội kén
chồng?
Bước chân nàng như nước dòng sông
Suối tóc nhung xõa ngang lưng óng
mượt,
Say đắm ngắm nàng lòng ta thầm
ước
Nâng tay nàng ngà ngọc ghé môi
hôn!
*
Nàng kể ta nghe về cuộc đời buồn
Mồ côi sớm nương nhờ nhà cậu
Chăn dê hái dâu trỉa ngô trồng
đậu
Nấu rượu gánh than đi chợ bán
hàng…
Không ngày nào nàng được chút
rảnh rang
Quần quật luôn tay sáng ngày tới
tối,
Giọt nước mắt rơi cũng là rơi vội
Mình tủi mình, thương cái phận
đơn côi.
Nàng lớn lên trong lam lũ, đòn
roi,
Nét hoa khôi hiện dần theo năm
tháng
Một đêm mưa đầu mùa sau những
ngày hạn hán
Ông cậu dâm ô xé rách váy của
nàng!
Nàng thét lên quá đỗi kinh hoàng
Xô lão già dê băng vào đêm tối
Cứ cắm đầu chạy dọc theo bờ suối
Mặc chân đỏ máu đá sắc gai cào.
Rồi chợt nghe tiếng người ngựa lao xao
Cũng là lúc nàng ngã nhào mép
nước,
Khi tỉnh ra thì nàng mới biết
Lão già dê mang tôi tớ đi tìm.
Nàng bị trói trong chuồng ngựa
mấy đêm
Bụng đói lả cổ khô khát cháy,
Phải trốn đi – đầu óc nàng nghĩ
vậy
Bàn tay ta vun xới cuộc đời ta…
Ngụy gia trang có lão bộc già
Từng ở với mẹ cha thuở trước
Lão thương nàng như đứt từng khúc
ruột
Lén cắt dây mở khóa để nàng đi.
Lúc biệt li lão đưa nàng tay nải
Với phong thư gửi gắm họ hàng xa,
Nàng bước đi giọt giọt châu sa
Lòng lo lắng lão bộc già phải
tội.
*
Nơi nàng đến nằm lưng chừng núi
Sớm mù sương và tối cũng mù sương
Ngày lại ngày địu nước, cuốc
nương
Đêm tá túc nhà đồng hương lão
bộc.
Rồi một lần dắt ngựa thồ lên dốc
Nàng nghỉ chân bên một gốc thông
già,
Lão tri châu dẫn đám lính tuần
tra
Ánh mắt nhìn nàng ranh ma quỷ
quyệt.
Hắn mưu toan nhưng nàng đâu có
biết
Biết trách ai?Trách duyên kiếp
mình thôi!
Mấy hôm sau nàng chẳng hiểu đầu
đuôi
Bị trói nghiến lôi về nhà chúa
đất.
Vợ lão tri châu vung roi da quất
Trận đòn ghen túa máu thảm thương
Nàng có ngờ đâu kiếp nạn tai ương
Phận gió sương lại hoa nhường
nguyệt thẹn!
*
Lão tri châu chống hèo bước đến
Mắt gườm gườm nhìn mụ vợ hung
hăng,
Quát tôi tớ cởi bỏ dây thừng
Lôi nàng về nhà ngang hỏi chuyện.
-
Nói cho ta ngươi từ đâu đến?
Cha mẹ tên chi? Đến để làm gì?
Không giết người cũng là trộm cướp
Trốn chúa lộn chồng cũng có khi?
Biết nói gì trước lời đe nẹt
Nàng thở dài trách số kiếp mình
thôi,
Chờ lâu không nghe tiếng trả lời
Lão tri châu vung roi da quất.
Đấy là trận đòn roi quyền lực
Quất xuống lưng, nàng uất ức,
nghẹn lời
Lão tri châu dằn mặt đó thôi
Ép làm kiếp tôi đòi nhà hắn.
Rồi vết thương lành theo năm
tháng
Vẻ u buồn dần rạng rỡ kiêu sa,
Lão tri châu nổi máu dê già
Hắn ép nàng làm bà vợ thứ.
Nhìn sắc mặt hầm hầm hung dữ
Nàng biết rằng đừng dại thử trêu
ngươi
Những trận đòn roi nàng đã trải
rồi
Mụ vợ tri châu là loại người ác
độc.
“Nếu mày muốn tàn đời thảm khốc
Hãy cứ làm con ngốc cướp chồng,
Không được nghe lời lão – biết
không!”
Mụ tri châu nhảy dựng đồng xỉa
xói.
Thức trắng đêm với trở trăn, bối
rối
Làm sao đây gỡ mối tơ vò
Trốn hay ở lòng nàng những đắn đo
Nghiêng phía nào cũng cận kề cái
chết!
Chẳng lẽ đời nàng đến đây chấm
hết
Dằn vặt tâm tư nào biết kêu ai
Làm vợ tri châu ôm khổ hận dài
dài
Tránh sao nổi trận đòn roi oan trái?
Mụ vợ tri châu sẽ ra tay sát hại
Đừng mong chi chung một mái nhà,
Từng có nàng da phấn mặt hoa
Làm lẽ tri châu chết khi tròn ba tháng.
*
Chiều hôm sau lúc trời chạng vạng
Lão tri châu cho thắp sáng đuốc
hoa,
Lão đã quyết chẳng ai dám bàn ra
Kể cả mụ vợ già ác độc.
Đám sai nha thay nhau chúc phúc
Tiếng nhạc sinh tiền như giục
canh khuya
Lão thầy mo giọng nhão nhoẹt bông
đùa:
-
Đưa tân nương động phòng hoa chúc.
Nàng cố nén nỗi đắng cay phẫn uất
Lê bước chân bước qua bậc thềm
hoa,
Lão tri châu nheo đôi mắt ngà ngà
-
Nào hãy uống với ta vài chén!
Nâng ly rượu lão hứa hươu hứa
vượn
Vẽ đời nàng mộng tưởng trần gian,
Sẽ qua đi đời khổ cực cơ hàn
Cho xứng vợ nhà quan quyền lực.
Nàng biết ngoài song đôi mắt diều
căm tức
Lén nhìn nàng, nhìn lão tri châu
Nàng nín thinh tránh lửa đổ thêm
dầu
Mặc cho lão tri châu uống, nói.
Lão kéo lên giường, nàng van xin
đừng vội
Xin hãy nghe nàng nói một đôi
lời:
“Quan uống đã say, trời lại sắp sáng rồi
Đêm mai tỉnh, thiếp vì người hầu
hạ”
Giọng của nàng nghe buồn thương
là lạ
Hạt lệ rơi càng ủ dột nét hoa,
Lão nghĩ rằng: nàng đã ở tay ta
Vội gì chứ cứ từ từ mà …thưởng
thức!...
Lão ngồi dậy, đưa bầu rượu lên
nốc
Rồi lè nhè kêu lão bộc mang thêm
Một lát sau gục xuống say mèm
Nàng thay áo, nép bậc thềm trốn
chạy.
Dắt ngựa ra khỏi tàu, nàng thấy
Mụ tri châu đã ở đấy tự lúc nào
Mắt gườm gườm nanh nọc đường đao
Cứ nhắm thẳng đầu nàng bổ xuống!
Nàng bất ngờ nhưng không hề luống
cuống
Kịp né mình rút chân trước về sau
Kéo dây cương cho con ngựa quay
đầu
Chắn mụ vợ tri châu mắt đỏ ngầu
loạn đả.
Thoát lưỡi đao nhảy lên lưng tuấn
mã
Nhắm hướng nam nàng cứ thế ra roi
Vượt qua bao khe suối núi đồi
Đã quá xa rồi vẫn bồi hồi, lo
lắng…
*
Ta gặp được nàng như mùa đông có
nắng
Mỗi sớm mai ta tặng một bó hoa
Nàng cảm ơn mà đôi mắt thẳm xa
Như phảng phất một nỗi niềm khó
nói.
Mấy hôm sau, nàng nhận hoa, ta
hỏi:
-
Nỗi niềm chi mà đôi mắt u sầu?
Nàng gượng cười rồi nói:” có gì
đâu,
Nghĩ thương kẻ dãi dầu mưa nắng”.
Nói thực lòng không thích hoa ta
tặng
Nàng quí hơn khi ngắm chúng trong
vườn,
Khoe thanh cao, đài các, dịu dàng
Tràn sức sống một vườn xuân mơn
mởn.
Chiều chiều vọng chân trời góc
biển
Ta biết nàng nhớ mẹ thương cha
Nhớ quê hương khuất mây núi nhập
nhòa
Nỗi nhớ của nàng làm lòng ta thắt
lại.
Nàng xin ta tự trồng ngô gieo cải
Có việc làm bớt nhớ lại nỗi niềm
đau
Thân đã quen việc tôi tớ con hầu
Phận nô lệ dẫu đi đâu cũng vậy.
Ôi tấm lòng nàng thanh cao biết
mấy
Trong lòng ta sóng dậy một niềm
yêu,
Hẹn nàng dạo chơi trong một buổi chiều
Quyết sẽ nói cái điều muốn nói!...
Ta bên nàng sao tâm tư diệu vợi
Chiều buông dần cơ hội cũng dần
buông,
Cháy trong lòng ngọn lửa yêu
đương
Mà giận con đường hôm nay quá
ngắn.
Đôi mắt nàng ưu tư chòm mây trắng
Lặng lẽ trôi về phía chân trời,
Không hiểu sao ta chẳng thốt nên
lời
Đếm vó ngựa trên đồi sim tím.
Ta chỉ cho nàng nơi ta luyện kiếm,
Nơi ngày xưa từng huyết chiến Lôi
Đài
Cả quả đồi nhuốm đỏ máu những
chàng trai
Ngàn người ra trận chỉ một, hai
sống sót.
Nghe ta kể, nàng thốt lời chua
chát:
“Chữ danh kia làm tan nát bao nhà
Vợ mất chồng, con cái mất cha,
Người đang sống mà như hoa cỏ
héo…”
Nàng căm ghét bọn phìa lang tàn
bạo
Cướp máu, mồ hôi, cơm áo bao
người,
Thân phận người nghèo như cái
kiến mà thôi
Muốn an phận mà cuộc đời giông
bão…
Ta nói với nàng xin đừng phiền
não
Hãy sống vui trong vương quốc của
ta,
Hồi tưởng chi những cay đắng xót
xa
Những gì qua hãy cho qua mà sống.
Nàng chỉ cho ta trên trời cao
lồng lộng
Đôi chim điêu giang cánh bay cao
Nàng thì thầm mà rực lửa khát
khao
Có khi nào nàng hóa thân như
thế?...
Nàng đã từng bôn ba góc bể
Để gặp ta một phía chân trời,
Vương quốc này có được là nơi
Nàng dừng chân xây mộng đời tình
ái?
Ta quyết tâm, ghì cương ngựa lại
Nàng dừng chân, ta vội nói yêu
nàng
Nàng lặng thinh, ta hái nụ cải
vàng
Ấn tay nàng rồi vội vàng lên
ngựa.
*
Kể từ đấy tim ta rực lửa
Nàng sẽ thành một nửa của đời ta,
Bàn tay nàng trỉa bắp chăm hoa
Đêm trăng sáng thổi khúc ca gọi
bạn…
Nhưng cuộc đời không hề đơn giản
Vùi dập kiếp người muôn vạn đắng
cay,
Nàng gặp ta ấp úng tỏ bày
Thăm quê cũ trước ngày xuất giá.
Ta chọn cho nàng một con tuấn mã
Năm đứa tùy tùng hộ giá về quê,
Nàng chia tay, ta thổn thức trăm
bề
Thăm thẳm sơn khê đường về quan
tái.
Ai có ngờ nàng ra đi mãi mãi
Để lại nhân gian kẻ điên dại u
sầu
Ta hỏi ông trời cơn cớ vì đâu
Bắt ta gánh nỗi sầu nhân thế?
Nàng chẳng sá chi mưa nguồn chớp
bể
Suốt dặm dài rơi lệ nhớ thương
ta,
Mong thắp nén nhang cẩn cáo mẹ
cha
Con lưu lạc phương xa xuất giá…
Một chiều dừng chân nơi đồng rừng
xa lạ
Nàng bất ngờ gặp lại lão tri
châu,
Nàng thúc ngựa phi, chúng nhanh
chóng đón đầu
Lão tri châu mắt đỏ ngầu quát
tháo:
- Con tiện tỳ…thối thây…bố láo
Mày trốn đâu? Tao bố cáo khắp
vùng,
Thách thằng nào ra mặt anh hùng
Dung túng kẻ phản chồng trốn
chúa!
Năm đứa tùy tùng rút gươm vung
búa
Dũng mãnh xông lên như lửa đốt
rừng le
Lớp lớp trùng vây chẳng run sợ e
dè
Lính tri phủ dùng tên tre nhắm
bắn…
Năm đứa tùy tùng cố công che chắn
Giữa trùng vây tên bắn gươm khua
Hộ tống nàng qua suối Nà Nưa
Sức lực kiệt mà vẫn thừa dũng khí.
Lão tri châu mắt đỏ ngầu ác quỉ
Hét đàn em chém gối ngựa của nàng,
Tên trước, giáo sau, đội ngũ xếp
hàng
Vây thật chặt năm chàng cận vệ.
Trời hỡi trời! Giữa trùng vây như
thế
Dữ oai hùm cũng không thể xông ra
Chúng bị thương dù cố sức xông
pha
Từng đứa một bỏ mình nơi chiến
trận!...
Còn lại một mình đau thương, uất
hận
Lẽ nào cam số phận tôi đòi,
Nàng ngẩng đầu lên nhìn phía cuối
trời
Qua đôi mắt gửi lời giã biệt!
Vách núi trèo lên bước từng bước
một
Lão tri châu như con khỉ đột lao
theo
Ráng sức bình sinh nàng đạp lão
té nhào
Lên mỏm đá nàng thở phào nhẹ
nhõm.
Lạy hai lạy, nàng chắp tay khấn
nguyện
Cầu cho ta sung sướng suốt đời
Nỗi nhớ nàng cũng sớm phôi phai
Hạnh phúc mới với tương lai tươi
sáng!
Trên đầu nàng hai con hạc trắng
Chúng lượn vòng chứng kiến nỗi bi
thương,
Bóng chiều sa hiu hắt ánh dương
Nàng bình thản buông mình vực
thẳm!
Rồi cả đồng rừng sét vang sấm động
Từ đáy sâu vực thẳm nàng bay lên
Ung dung trên đôi cánh hạc tiên
Hương thơm tỏa, nhạc sinh tiền
réo rắt…
Lão tri châu không tin vào đôi
mắt
Chuyện xảy ra là thật, thật sao!
Bủn rủn tay chân khiến lão té
nhào
Đôi mắt quỷ dâng trào bóng tối.
Bọn tay chân vô cùng bối rối
Chúng biết rằng đã phạm tội với
thần linh
Quì xuống vái xin, kể lể ăn năn
Cho đến khi bóng hình nàng xa
khuất…
*
Đếm giọt sương rơi đợi ngày gặp
mặt
Ngoài song thưa hiu hắt mảnh
trăng sầu,
Không biết giờ này nàng đang ở
nơi đâu
Lòng ta cứ lo âu thấp thỏm.
Để lại phong thư, giữa đêm khuya
ta trốn
Quyết tìm nàng dẫu khắp chốn nhân
gian,
Trái tim ta như muốn nát tan
Thời gian trôi càng ngập tràn nỗi
nhớ.
Ta ra đi không mang theo tôi tớ
Chỉ một mình trên lưng ngựa Ô
Qua,
Gặp xóm làng ta dò hỏi lân la
Tìm dấu tích người ta yêu dấu.
Không kể ngày đêm, lòng ta nung
nấu
Đi theo con tim linh cảm dấu chân
nàng,
Thế rồi một chiều ta đến được
cánh rừng hoang
Nơi chiến địa tùy tùng nàng huyết
chiến.
Ngựa Ô Qua hí vang mấy tiếng
Quẩn quanh hoài bên bò suối Nà
Nưa,
Ta chợt nhận ra ngọn giáo năm xưa
Ông dượng ta nhờ đưa thằng trai
thứ.
Ngọn giáo ấy đã từng đâm hổ dữ,
Từng tung hoành trận Cố Tử, Đầm
Mô
Giờ chẳng khác chi một nhánh cây
khô
Lặng lẽ cắm ưu phiền trước mộ.
Ta quì xuống… không thể nào thổ
lộ
Nỗi tiếc thương, đau khổ, hận
mình
Chúng ra đi như chiếc lá còn xanh
Khi trên cành còn lá vàng lá úa!
Thời gian chẳng cho ta lần lữa
Quì lạy xong, lên lưng ngựa Ô Qua
Lỏng dây cương men mé suối rừng
già
Ngựa dẫn ta đi, mắt ta tìm kiếm.
Ta nguyện cầu nàng thoát qua hung hiểm
Dẫu nơi nao – góc biển chân trời
Núi lửa phun hay vực thẳm sao rơi
Tim còn đập là chân ta đi tới!
Rồi một chiều dừng ngựa nơi trấn mới
Lòng bỗng dưng bối rối lạ kì
Vẳng bên tai tiếng gọi bạn từ quy*
Buồn ảo não một khi trời chưa
tối.
Ông chủ quán nhìn ta rồi nói:
“Không phải chim đâu, tiếng sáo
lão tri châu,
Độc ác bao nhiêu bấy thê thảm cơ
cầu,
Thua cả thằng nô, con hầu ngày
trước!”.
Theo tiếng sáo chân ta vội bước
Âm thanh kia da diết vô cùng
Ráng chiều trôi chầm chậm thinh không
Đôi chim hạc lượn vòng tìm chốn
đậu.
Mấy nhánh tầm xuân phất phơ lưng
dậu
Một mái tranh cùn như ẩn dấu,
dưới gốc đa
Trên cái sạp tre một ông lão mù
lòa
Cứ thổi mãi một giọng ca gọi bạn.
Như cơn mưa giữa trời
nắng hạn
Lão đứng lên, uống cạn
bát nước trong,
Nói với ta bấy phấp
phỏng trong lòng
Ngày ngóng đêm mong mấy
chục vòng nút thắt *.
Kéo vạt áo lên, lão lau
đôi mắt
Kể nỗi sầu nén chặt bấy
lâu nay,
Đã muốn chết đi, thân
xác bón cỏ cây
Đời còn nợ còn đọa đày
thân xác.
Lão hối hận ngày xưa
gian ác
Bất kể làm chi để kiếm
chác bạc, vàng
Bỏ ngoài tai ngàn vạn
tiếng kêu oan
Cưới vợ bé những toàn
gái đẹp!
Sự đời khuất sau đôi
tròng thịt
Mất gia tài, mất chức,
vợ đuổi đi
Mò mẫm, lang thang nào
biết làm gì
Mượn khúc nhạc từ quy
kiếm sống.
Cây sáo lão cầm trông
sao rất giống
Ta tặng nàng ngày tháng
mộng mơ hoa
Trăng thượng huyền
nghiêng chiếu hiên nhà
Nàng thổi điệu du ca man mác?
Lão kể ta nghe về đôi chim hạc
Chở nàng bay lên từ vực thác Nà
Nưa
Sấm sét kinh hồn chẳng một giọt
mưa
Cảnh tượng ấy lão chưa từng thấy.
Cánh rừng hoang bùng lên lửa cháy
Khói mịt mù không thấy đường ra,
Lão hét lên gọi mấy đứa lâu la
Tiếng rừng vọng như hồn ma cười
nhạo!...
Quờ quạng đến được nơi gốc gạo
Lão vô tình nhặt cây sáo này đây,
Xê xang xự cống… không biết chút
mảy may
Thuận tay lão đưa lên miệng thổi.
Tiếng sáo ngân lên vang trong đêm
tối
Thổi thế nào cũng một điệu từ quy
Lão ngạc nhiên nghĩ cây sáo lạ kỳ
Rồi thiếp đi lúc nào chẳng biết.
Lão mơ thấy nàng khoác áo choàng
xanh biếc
Bước theo sau là Ngọc Nữ, Tiên
Đồng
Cưỡi mây hồng lơ lửng giữa thinh
không
Văng vẳng tiếng tơ đồng sáo trúc.
Nàng nhìn lão không e dè, chớp
mắt:
“Lẽ ra phải bắt chết nhà ngươi
Nhưng vấn vương một
chút nợ đời
Trao cây sáo ta gửi lời giã biệt.
Dẫu ngươi có
sức tàn lực kiệt
Phải kể cho chàng biết được về ta,
Nói với chàng: ta - Trinh Nữ Hằng
Nga
Còn chút nạn, nên gia gia thử thách.
Nơi trần gian bị bao người bức
bách
Phẩm hạnh tu nhân cách con người,
Ta gặp được chàng lòng muốn kết
đôi
Gia gia biết, Người đưa về cung
Quảng.
Ngươi chỉ thổi được tiếng chim
gọi bạn
Chàng động lòng chàng sẽ đến tìm
ngươi,
Sau khi trao cây sáo này rồi
Ngươi sẽ được đến nơi muốn đến!”
Lòng cuồn cuộn dâng tràn thương
mến
Tìm nàng nơi đâu góc biển chân mây?
Giã biệt lão mù, cầm cây sáo trên
tay
Lưng ngựa Ô Qua ngày ngày rong
ruổi…
*
Ta đã qua trăm đèo ngàn suối
Ráng chiều trôi ta thổi điệu du
ca,
Tiếng sáo đêm gọi bạn bay xa
Sương giăng trắng hay nhập nhòa
nước mắt.
Rồi một đêm trăng mơ, ta giáp mặt
Nàng yêu kiều, nắm thật chặt vai
ta
Nàng nói nàng là gió, là hoa,
Là sương sớm, là lời ca tiếng
hát.
Là nắng mùa đông, dịu êm khúc nhạc
Cánh đồng vàng, man mác tím hoa
sim
Ráng chiều bay cánh hạc buổi
chiều êm
Cành trúc lay vẫy trăng lên ban
tối…
Nàng nhìn ta yêu thương quá đỗi
Rồi thốt lời xin lỗi phải xa ta,
Tình yêu của nàng như mây gió cỏ
hoa
Như ánh trăng ngà ấp yêu mãi mãi.
Ta ôm ghì nàng, té ra không phải
Trong vòng tay giấc mộng Nam Kha!
Nhưng lưng trời cánh hạc chưa xa
Quẩn quanh ta chưa nhạt nhòa mùi
hương cũ?
Kể từ đấy ta thôi ủ rũ
Tình yêu của nàng luôn nhắc nhủ
hồn ta
Yêu mây trời, sông núi, cỏ hoa
Yêu ánh trăng ngà, yêu tiếng ca
khúc hát.
Khi tâm hồn ta lớn lên, bát ngát
Nàng dắt ta vào địa hạt thi ca,
Ta say ĐỜI như bướm say hoa
Như đã từng say TRINH NỮ HẰNG
NGA!
19.8.2016 –
21.11.2017
* chim từ qui: chim quốc, chỉ
kêu về đêm * vòng nút thắt: dùng dây thắt nút để ghi nhớ thời gian. |
Một câu chuyện tình cảm động, đầy ẩn dụ. Cảm ơn tác giả.
Trả lờiXóaCốt truyện bình thường nhưng tác giả có tài năng thi ca. Chúc mừng bạn.
Trả lờiXóa