Anh đã từng
nghe khúc hát em ru
Trong một chiều
mưa mây giông vần vũ,
Từng nắm tay
em đi trên lối cũ
Lối cũ người
xưa cỏ mới lên xanh.
Anh cùng em
ngắm ánh trăng thanh
Mảnh hồn quê
vườn thu năm ấy,
Ánh trăng
thanh có mắt sao nhấp nháy
Lóng lánh
sương treo cành trúc la đà.
Anh đã từng
nghe em nói về hoa
Bên ấm trà
sương mùa đông năm ấy,
Anh đã nghe
tưởng chừng cháy máy
Em gọi anh
khi góc biển chân trời.
Em đã từng rớm
lệ đó thôi
Xa cách bao
lâu bất ngờ anh tới
Bên nhau rồi
em giận hờn em nói
Làm tội anh
vì tiếng gọi trái tim em…
Em chỉ mong một
cuộc sống bình yên
Với anh, con
và với cả mẹ hiền,
Sân trước đầy
hoa sau nhà chim hót
Đừng như anh,
con theo nghiệp bút nghiên!
Con tàu anh
năm tháng tuần duyên
Rẽ sóng mà đi
dù mưa hay nắng,
Quen với bão
giông, chạnh lòng trống vắng
Sau ngọn hải
đăng nơi ấy quê nhà.
Tàu về bến em
đã đi xa
Em gửi lại
cánh hoa năm ấy
Cánh hoa mỏng
manh nằm trong trang giấy
Dòng chữ nhòe
đau biết mấy nỗi đau!...
Anh cứ tưởng
mình mãi mãi của nhau,
Đường cũ còn
đây vườn trăng còn đó,
Tới xứ cờ hoa
em ơi còn nhớ
Lời thề xưa
trong tiếng gió miền quê?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét