Tặng anh Đoàn Văn Tam
Dấu chân in nẻo gần xa
Đắng cay cũng lắm vinh
hoa cũng từng,
Ngẫm thương đôi mắt
rưng rưng
Dõi ta ngày ấy mộng
cùng nước non.
Sau lưng một mảnh tình
con
Không sao neo nổi cánh
buồm lãng du…
Tóc xanh đã chớm sương
thu
Giật mình: đời tựa đèn
cù mà thôi.
Chí trai vùng vẫy biển
khơi
Mà ôm hận với cái tôi
giang hồ!
Tiền tài phù phiếm hư
vô,
Công danh là thứ để cho
đời lừa.
Kém tài - quyền tước
bán mua,
Lãng du biết phận, hơn
thua làm gì!
Mưu sinh đành bước chân
đi
Túi thơ bầu rượu cầu
chi sang giàu…
Người yêu ta hỡi, ở đâu
Mai sau? quá khứ? thẳm
sâu sơn cùng?
Đời bon chen: mặc! Ung
dung
Hiểu ta nhấc chén uống
cùng với ta!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét