Thứ Hai, 14 tháng 3, 2016

KHÁT

          Buổi sáng, cát dịu, ít lún nên hắn đi được khá xa. Cứ theo hướng mặt trời mà đi, thế nào cũng gặp được Nàng. Nàng nói thế và hắn tin thế.
          Mặt trời mỗi lúc một tỏa nắng gay gắt. Cát lún hơn, đôi chân bắt đầu có cảm giác nặng nề. Cái ba lô hình như càng lúc càng nặng. Mỗi bước đi cả chục giọt mồ hôi đổ xuống. Khát! Hắn mở chai nước, tu một hơi. Dịu cơn khát, vừa bước hắn vừa nghĩ: “Ê Dốp quá khôn, nhận mang lương thực, ban đầu nặng, sau mỗi bữa, mỗi quãng đường gánh nặng lại nhẹ đi”.
          Mặt trời ở đỉnh đầu. Chai nước cũng đã hết. Đầu hắn cứ ong ong, mắt hoa lên, chân tay rã rời. Có lẽ đói. Đúng rồi, bình thường giờ này hắn đã ăn xong, nằm ghế xích đu, bật ti vi xem mấy cô nàng nhảy nhót, uốn éo hơn là nghe lời hát. Những bài hát nhạt nhẽo, chỉ mấy câu vô hồn vô nghĩa lặp đi lặp lại tiếng được tiếng mất giữa nền nhạc giậm giật, điên loạn, xô bồ. Miếng bánh mì nuốt vào càng làm cho hắn có cảm giác khát hơn. Đành mở chai nước thứ hai. Lần này hắn uống từng ngụm nhỏ. Không biết đường còn bao xa nữa, phải tiết kiệm, hắn nghĩ thế. Rồi hắn ước ao có đám mây che mặt trời đáng ghét kia. Cái ba lô và khẩu súng quái ác trên vai như cố nhấn hắn xuống cát. Hắn chợt nhớ một ai đó đã nói muốn đến đích nhanh phải bỏ đi những cái gì không cần thiết. Khẩu súng để làm gì nhỉ? Không có khẩu súng Nàng cũng biết hắn là chiến binh thực thụ rồi. Cắm khẩu súng xuống cát hắn cảm thấy thoải mái hơn một tí.
          Bây giờ thì mặt trời cứ thẳng mặt hắn mà chiếu. Cát chói lóa cả mắt. Sa mạc mênh mông rực lên như một tấm gương khổng lồ. Tất cả một màu trắng nắng. Nóng quá. Chân hắn rút không lên nữa. Mồ hôi rin rỉn không thành giọt trong lớp áo quần khô khốc ráp rúa. Hắn cảm thấy da mặt, mu bàn tay đang căng ra, rân rân, cổ họng rát, không còn nước bọt để mà nuốt. Dù cố gắng tiết kiệm nhưng chai nước thứ hai – chai nước cuối cùng, hắn đã uống hết hơn hai tiếng đồng hồ rồi. Trời ơi! Ước gì trời đổ cơn mưa. Mắt hắn nhắm lại, không muốn nhớ một cái gì nữa, ước gì lúc này hắn chưa bước chân vào sa mạc rồi lại ước cơn mưa hay gặp được ốc đảo của Nàng. Đầu hắn chỉ quẩn quanh những điều ước: chưa vào sa mạc – cơn mưa - ốc đảo…Rồi hắn khụy xuống, chỉ mang máng hành động theo bản năng: gối đầu lên ba lô rỗng sau khi lấy tập thơ che mặt.
          Hắn không muốn nghĩ nữa, không muốn ước muốn nữa. Hình như máu trong người hắn đang dần đặc quánh lại. Chẳng lẽ hắn trở thành bộ xương khô ở đây? Nước mắt hắn ứa ra. Trời ơi! Giá như gào được, hét được, nước mắt trào ra được cũng sung sướng lắm. Chẳng ai ở ngoài cái sa mạc chết tiệt này biết khóc trào nước mắt ra được là sung sướng. Ôi! Giá như hắn nói được với những con người hắn từng xem là tầm thường ngoài kia, những con người không khát vọng…Bao lâu nữa hắn chết?...Một tiếng hay mười phút?...Thần chết nhấm nháp cơ thể hắn giống như hắn nhấm nháp tách cafê nóng với nàng trong một sớm xuân se lạnh tháng ba đầy sắc hương, ong bướm và lóng lánh hạt sương? Ừ! Trước khi chết nhớ về Nàng cũng là anh hùng! Anh hùng không qua ải mĩ nhân…Không có mĩ nhân không có anh hùng…Than ôi! Chỉ mình hắn biết hắn là anh hùng…
          Rồi hắn nghe tiếng người nói lào thào. Hắn cố mở mắt ra mà chỉ thấy một màu đen kịt. Hắn còn sống hay đã chết, tỉnh hay mơ? Muốn tự cấu vào người nhưng không nhấc nổi cánh tay. Không còn cảm giác khát, nóng nữa. Hắn nghe rõ tiếng lào thào:
-         Ngươi có muốn đến ốc đảo thần tiên không?
Đầu óc hắn nghĩ có nhưng miệng không nói được.
-         Ta sẽ đưa ngươi đi!
-         Sao ta không trả lời mà ngươi biết ước muốn của ta?
-      Nghe lời nói mới biết suy nghĩ của người khác thì bình thường, mà ta thì khác người bình thường một chút.
Như một cơn gió thoảng qua, chưa thật rõ cảm giác, hắn nghe tiếng lào thào:
-         Đến nơi rồi, ta đi đây.
Mở mắt ra hắn thấy đang đứng dưới thung lũng, xung quanh toàn đồi cát, trước mặt là những đám ruộng khô cằn, cây lúa còi cọc, mỗi bông độ chừng chục hạt bé tí. Xa hơn một chút, sau mảnh vườn cây ăn trái thấp lè tè là nái nhà tranh nho nhỏ, xinh xắn. Chếch về phía hồi nhà là một giếng nước, hắn biết vậy vì thấy dáng người phụ nữ đang múc nước. Linh tính mách bảo, đấy là Nàng.
          Người phụ nữ đón hắn ở cổng. Thoạt nhìn hắn nghĩ đó là mẹ Nàng. Đang suy nghĩ cách gọi cho phù hợp, người phụ nữ lên tiếng:
-         Chàng đã đến rồi ư?
Hắn ngạc nhiên, mới cách đây hơn một tháng Nàng có già như thế này đâu.
-         Đi theo em, đến giếng nước chàng hết ngạc nhiên thôi.
Hắn cúi mặt nhìn xuống giếng, một lão già nhìn lên. Hắn nhếch mép lão già cũng nhếch mép, hắn cau mày lão già cũng cau mày, hắn đưa tay sờ má lão già cũng đưa tay sờ má…Lão già là hắn ư? Cái ốc đảo khô cằn hơn những nơi khô cằn ngoài kia sao gọi là ốc đảo thần tiên? Nghĩ vậy hắn buông tiếng thở dài.
          Trao cho hắn cốc nước làm bằng sọ dừa, Nàng nói:
-         Con người vất vả mưu sinh chóng già, chàng biết mà.
-         Sao gọi là ốc đảo thần tiên?
Nàng trả lời, tiếng Nàng ngọt mát hơn hớp nước hắn vừa uống.
- Chàng chưa quen thôi, ở đây là ốc đảo thần tiên của tâm hồn, không có sự dối trá và ganh tị. Nhà có cửa để ngăn gió cát chứ không để ngăn cấm con người.
          Nhìn lọ hoa khô trên bàn, nhìn bốn bức vách được kết bằng cây cỏ, hắn nói:
          - Sao không tìm giống cây trái có năng suất mà trồng? Chương trình khuyến nông trên ti vi hướng dẫn hàng ngày đó thôi.
Nàng cười:
          - Ở đây không có ti vi, điện thoại, internet hay đồng hồ. Hạt giống ở đây cho năng suất gấp bội nếu gieo trồng ở nơi chàng sống. Còn hạt giống ngoài đó đem gieo ở đây ư? Chúng không mọc được.
Hắn nghĩ nàng nói đúng. Hạt cỏ rơi vào ruộng có khi tốt hơn lúa, hạt lúa rơi vào bờ cỏ nếu mọc được cũng không thể cho bông. “Hoa thì thường héo cỏ thường tươi”, ông Nguyễn Trãi nói vậy mà chí lí. Vậy sao Nàng đã gặp ta ngoài sa mạc mà không ở lại? Ở ngoài kia nàng xinh đẹp, quyến rũ biết bao nhiêu. Ta sẽ cho Nàng cuộc sống đầy đủ. Theo Nàng vào đây…mà Nàng đâu còn như trước…
          Như hiểu được suy nghĩ của hắn, Nàng nói:
          - Vẻ đẹp thể xác không thể tồn tại mãi. Vẻ đẹp tâm hồn mới bất diệt. Đành rằng chàng theo em vào đây có cả hai nhưng vẫn nghiêng về vẻ đẹp thể xác. Thể xác là vật chất, tâm hồn là tư tưởng, tinh thần. Chàng từng nói điều này rất hay mà. Thực ra em không già đâu, vì phải tương xứng với chàng nên em mới có dung mạo như vậy.
          - Ta khó khăm lắm mới vào được đây, thế mà…Còn Nàng ra và về như thế nào?
Nàng nheo mắt nhìn hắn, đôi mắt đen láy, trong trẻo, sâu thẳm, mênh mông và ấm áp lạ thường.
          - Khát vọng chinh phục của chàng nghiêng về vật chất nên mỗi bước đi mỗi bước khó khăn, khát vọng của em là khát vọng của tâm hồn nên bước đi nhẹ nhàng lắm.
          - Nàng nói rõ hơn một chút có được không?
          - Chàng muốn viết một cuốn sách thâu tóm nỗi đau nhân loại nên mới chỉ là hiện tượng chàng đã đẩy tới điển hình và muốn giải quyết nó bằng vũ lực…Chàng quên lúc bé bị bệnh, uống thuốc giảm đau vẫn đau, không ngủ được. Chỉ khi mẹ chàng hát ru chàng mới ngủ được đó sao?
Thực tình hắn vẫn chưa hiểu lắm. Mắc chiếc võng gai, Nàng bảo:
          - Chàng ngã lưng một chút, em ru chàng. Thức dậy chàng hiểu ngay thôi mà.
Nằm trong chiếc võng hắn thấy thoải mái vô cùng. Tiếng kẽo kẹt hai đầu võng đệm  tiếng hát ru của Nàng ngọt ngào, dìu dịu, mượt mà như sóng lúa, ấm áp như ánh nắng mùa đông…gợi cho hắn cảm giác bình an…Lời ru kể chuyện một cậu bé thả diều trên bãi biển, cánh diều bay lên...bay lên…rồi sóng hát, gió hát…cậu bé lớn lên theo lời hát. Bỗng dây diều của cậu vương vào dây diều của một cô bé, cả hai chiếc diều kéo cậu bé, cô bé bay lên…gió hát nơi gặp gỡ tâm hồn là tình yêu, sóng hát cuộc đời bình an là biết cho đi và trân trọng những gì nhận lại…
Cho…oang!...Tiếng vỡ đồ vật bằng sứ làm hắn giật mình tỉnh dậy. Tiếng lão Nô nhà hàng xóm chửi vợ khi nào cũng than vãn tiền…tiền…, tiếng gào thét, la làng của mụ vợ về thằng chồng chỉ biết tối ngày say xỉn…Hắn tính sang can ngăn nhưng dậy không nổi, mồm miệng đắng chát. Cô bé bán bắp nướng đầu ngõ đưa cho hắn ca nước:
- Anh say gì mà ngủ li bì từ tối qua đến giờ, một ngày một đêm rồi chớ ít gì, em sợ quá!
Như đọc được ý nghĩ của hắn, cô bé nói tiếp:
- Cứ để vợ chồng lão ta chửi nhau một lúc rồi hết, có người can bà vợ lại làm già. Cứ như anh mà hay, nói khi chưa say, say thì ngủ không nói…
Hắn chợt thấy cô bé có nét gì đó hao hao giống Nàng!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét