Chủ Nhật, 6 tháng 3, 2016

BỐN MÙA EM...

        
          Mùa xuân rực rỡ hoa, mùa hạ rực rỡ nắng, mùa thu lá rơi thầm lặng, đường em qua trải tấm thảm vàng, đông về gió bấc từng cơn, cái lạnh buốt lạnh hơn, nỗi cô đơn vọng chân trời mây xám.
          Gió mùa xuân dịu nhẹ, ngọt ngào hương sắc mật hoa, ong bướm đùa vui dưới nắng ấm chan hòa, bên cành đào lấm tấm bông, má em hồng, ta chợt nao lòng với câu thơ cũ.
          Con đường xưa bụi đỏ, gió cợt đùa, muốn nhuộm hồng tà áo trắng tinh khôi, trời xanh cao vời vợi, tiếng ve giục, lòng ta bối rối, thay dòng lưu bút, ta chép cho em nhạc phẩm: “Xe đạp ơi”…
          Vội vàng chi thu tím cả sắc trời, lá rụng rơi theo dấu chân qua, em bước về miền cỏ hoa, ta nhặt lá xếp tên em, tên ta giữa trái tim vàng lá, gió nặng lòng ưu tư, vội vã, quét ngang qua, còn dấu hỏi giữa đất trời!
          Trăng mùa đông cứ đứng mãi không trôi, bàng bạc trắng ánh trăng rơi trên sương trên khói, đã bao lần lòng ta thầm hỏi: “mùa đông sao mãi cứ đơn côi?”, gió bấc rít lên từng đợt từng hồi, hồn ta lạnh nên sá chi giá lạnh.
           Em là em mà tỏa nên ánh nắng, sưởi ấm bốn mùa, sưởi ấm tim ta, em là em mà là gió là hoa, là xuân sắc căng tràn nhựa sống, xa cách em hồn ta trống rỗng, bốn mùa trôi não nuột tiếng bi ca, giam cầm em trong trái tim ta, ngoài kia đông cũng hóa mùa xuân thắm.

3 nhận xét:

  1. Thật giàu xúc cảm, cảm ơn bạn!

    Trả lờiXóa
  2. Đào Mậu Thắnglúc 01:44 12 tháng 7, 2016

    Lời động viên của bạn giúp mình tự tin, có động lực hơn.

    Trả lờiXóa
  3. Phương Ngọc Ánhlúc 01:19 15 tháng 5, 2019

    Hay quá! Cảm ơn tác giả.

    Trả lờiXóa