Trong nhà đèn
chong ngoài sân trăng lạnh,
Cuối trời xa
một ngôi sao lấp lánh
Bàng bạc sương
giăng mờ trắng con đường.
Sao cuối trời
- một ngôi sao cô đơn
Nhà không em
- đèn nghiêng lẻ bóng,
Nửa vầng trăng
soi con đường vắng
Sương trắng
tràn lạnh cóng hàng mi.
Phía cuối con
đường em đang đi
Xuân rực rỡ
tươi màu trăng chín?
Có nhớ phút
giây bên nhau lưu luyến
Đêm triền đê
sương giăng kín lối về?
Em nhớ chăng
phận gái chân quê
Bước lên phố đâu
phải mình dân phố?
Những phù
phiếm xa hoa cám dỗ
Giữa đời
thường lắm lắm những mưu mô.
Anh thăm đồng:
nứt nẻ ruộng khô
Còn lưu dấu
chân em mùa trước
Chốn thị thành
em ơi có biết
Anh ướm chân
mình vào vết chân em…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét