Ta trở về miền ký ức xa xăm
Khi không buồn vui chỉ đầy trống vắng
Cái khoảng trống vắng kia mông lung nằng
nặng
Hình bóng người xưa ẩn hiện chập chờn.
Ta tự hỏi mình thế có phải cô đơn
Cô đơn giữa dòng đời nói cười hỉ hả,
Có những nụ cười dối trá
Và phản xạ tự nhiên cười để mà
cười
Ngẫm sự đời ta cũng nhếch môi…
Miền xa xăm ta trở về trong trẻo
Nơi ước mơ và mơ ước dắt tay nhau
Nơi ánh trăng ngần nựng nịu hoa cau
Nơi hò hẹn em bắc cầu dải yếm.
Ta căng buồm hướng về phía biển
Chẳng để ý gì gió mát sau lưng
Trên nẻo đường đời ta nếm trải cuồng
phong
Nếm trải bão giông da người mặt nạ!...
Trên nẻo đường đời dấu chân ta hóa đá
Che nụ nâng hoa ta đâu sá bão giông,
Ta trở về miền ký ức xa xăm
Lấp trống vắng mông lung vững vàng ta
bước tiếp!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét