Thứ Tư, 12 tháng 6, 2013

LÂM TẶC


CHƯƠNG XXVII

     Nguyên Mạnh chỉ cho Quân cách nhận đường chồn, cheo đi và đặt bẫy như thế nào cho đúng. Loại bẫy treo làm bằng mấy cọng thép và sợi dây dù khá đơn giản, dễ gài. Hồi chiều, khi chuẩn bị đi săn, thấy Nguyên Mạnh mang theo ba mũi tên cho hai cây ná và hai cái bẫy, Quân hỏi sao không mang thêm tên, thêm bẫy, Nguyên Mạnh cười bảo như thế là dư một mũi tên và dư một cái bẫy.
     Không biết quy định hay tục lệ, dòng họ Nguyên Mạnh đi săn, bẫy thú bao giờ cũng không được bắt quá ba con dù lớn hay nhỏ. Săn cũng theo mùa, tuyệt đối không săn, bẫy vào thời kỳ chúng sinh sản. Nguyên Mạnh giải thích cho Quân hiểu "săn bắt như thế để con cháu sau này còn có thú mà săn". Thế nhưng thời gian gần đây, săn thú ngày một khó vì thợ săn "quí tộc" đông quá, họ sử dụng súng hai nòng, đạn ria nên bắn là trúng, có khi bắn một con bị thương nhiều con khác. Họ săn không kể mùa, gặp thú gì bắn thú đó. Có khi bắn chết con nai chửa để lấy cái thai nai ngâm rượu, thịt lấy không hết, thúi inh rừng.
     Gài xong cái bẫy, đi được một đoạn, cách bờ suối chừng chục mét, hai người bắt gặp một cái hào dài hơn chục mét chạy lên sườn dốc. Miệng hào hơn một mét, đáy hai mét, sâu mét rưỡi. Nguyên Mạnh ngạc nhiên:
     - Đất còn mới, ai đào hào làm gì nhỉ?
Quân trả lời nhưng vẫn băn khoăn:
     - Có lẽ họ đào thăm dò quặng chăng?
Đi một quãng nữa lại bắt gặp một cái hào như thế. Rồi cái nữa, cái nữa...sang bờ suối bên kia cũng vậy. Nguyên Mạnh bảo:
     - Về thôi anh Quân, không có thú đâu.
     - Sao vậy?
     - Hơi người như vậy làm sao có thú.
Tháo cái bẫy, Nguyên Mạnh cười:
     - Đây là lần đầu tiên em đi săn mà không có thú.
     Dọc đường về, Quân cứ phân vân mãi, người ta đào thăm dò quặng hay đào vàng? Mà nếu đào vàng thì phải đãi chứ? Nước suối vẫn trong, đất đào lên vẫn y nguyên.
     - Có lẽ phải báo cho lâm trường hay kiểm lâm để họ biết mà xử lý.
Nguyên Mạnh hỏi:
     - Ngộ nhỡ họ đào để làm việc gì đó thì sao?
     - Có mất gì công sức, ghé qua lâm trường nói với họ một tiếng, nếu họ đào thì ta biết họ đào để làm gì, khỏi phải suy nghĩ cho đau đầu.
     Về đến cổng lâm trường gặp Trí Vịt và thằng Cơ mỗi người mang một khẩu súng hai nòng đi ngược ra.
     - Đi săn sao mà về sớm thế? Thằng Cơ hỏi.
     - Biết không có thú thì phải về thôi anh à. Nguyên Mạnh trả lời.
     - Thế còn hai anh đi săn ở đâu?
     - Từ chỗ rừng mới trồng ngược lên.
     - Nếu hai anh đi vùng đó thì ở nhà cho khỏe.
     - Tại sao? Lúc này Trí Vịt mới lên tiếng.
     - Không biết ai đã đào rất nhiều hào ở trên ấy?
     - Hào có gì không?
     - Chỉ hào đất thôi. Mà anh có biết người ta đào làm gì không?
     - Không biết, à...ừ...mình nghe trên khảo sát cái gì đó thì phải.
     Quân, Nguyên Mạnh đi rồi Trí Vịt mới thở ra, bảo thằng Cơ:
     - May mà bọn chúng mới đào hào chứ chưa chặt gỗ. Mày lên đấy bảo chúng đừng đào hào nữa, chặt gỗ gấp đi, chặt loại gỗ tốt than mới chắc, mới nặng cân. À mà khoan, giờ về lấy hai cái cưa máy cho tụi nó làm cho nhanh. Ngày mai thằng Minh Chột về thị xã họp rồi, mốt mới lên.
     - Thế khi đưa cưa về lỡ có ai thấy thì sao?
     - Mày ngu thế, ngày mai, ngày mốt tao điều hết công nhân băm chồi ở tiểu khu mới trồng. Chín giờ ngày mốt mày kêu mệt, xin về rồi vòng lên đấy lấy về cất, có thánh cũng không biết được!
     Có lẽ trời chưa triệt đường làm ăn của hắn nên cho cơ hội này chăng. Khi nghe thằng Cơ báo mất hết số gỗ lát hắn tức đến nghẹn họng. Tìm gặp thằng Hoàng Vẩu để hỏi cho ra lẽ thì bị mắng tới tấp:
     - Tôi tưởng ông một đời láu cá mà giờ sao ngu thế? Giao gỗ cho ông thì ông phải giao ngay cho người ta chứ. Giờ thì biết đâu mà lần, nhưng tôi dám đảm bảo với ông mấy thằng trộm gỗ cho ông không thằng nào làm chuyện đó đâu, chúng sòng phẳng lắm.
     Nghe Hoàng Vẩu chửi Trí Vịt, một gã có vẻ dân anh chị, đôi mắt vằn đỏ tia máu mà như buồn ngủ, cầm chai rượu và cái hai bát sang. 
     - Kệ cha nó, ông với tôi làm một bát. Trước lạ sau quen, ông là dân làm gỗ à, có gỗ, than bán cho tôi, tôi mua tất.
Nhấp mấy ngụm cạn bát rượu, Trí Vịt hỏi:
     - Ông ở đây còn lâu không?
     - Còn tùy thuộc vào việc thu gom. Nhanh lắm cũng khoảng mười ngày.
     - Ông mua than như thế nào?
     - Tùy thuộc than tốt hay xấu, to hay nhỏ nữa chứ.
     - Loại tốt nhất.
Gã đàn ông ra giá. Trí Vịt quay sang hỏi Hoàng Vẩu:
     - Ông có thể điều động cho tôi mươi mười lăm thằng làm việc trong một tuần được không?
     - Được thôi, miễn tiền bạc sòng phẳng.
     - Lần này không có tiền, trả sản phẩm.
     - Như thế nào?
     - Một tấn tôi hai trăm cân.
     - Mẹ kiếp, ông là lợn hay sao mà ăn dày thế!
     - Đúng ra tôi phải 50% kia. Rừng của lâm trường, kỹ thuật của tôi. Tôi chỉ kỹ thuật đốt ít ra sản phẩm cũng gấp ba cách đốt thông thường. Nói thiệt, nếu không gỡ cái vụ gỗ lát chắc chắn không bao giờ tôi chịu cái giá đó.
     Gã đàn ông kêu vợ Hoàng Vẩu cho thêm dĩa mồi. Gã nói với Hoàng Vẩu:
     - Thôi ông giúp ông ta cũng là giúp tôi. Anh lúc này chú mày lúc khác mà.
     - Đây là ông Hải, Hải Gà. Đừng nhìn đôi mắt như gà rù mà coi thường nhé, ác nanh đấy.
Nghe lời giới thiệu của Hoàng Vẩu, Hải Gà cười cười chứ không nói gì.
     - Chào ông Hải, tôi là Trí, trên đời này tôi đã coi thường ai đâu...
     Thật ra kỹ thuật đốt than này hắn biết là do ngành báo cáo tại một lần tập huấn phòng chống cháy rừng. Ở miền Nam người ta đốt bằng hầm, than nguyên cây rất chắc. Không biết khoét hầm, trổ cửa, làm lỗ thông hơi như thế nào cho đúng cách, hắn bảo thằng Cơ cứ đào hào chặt cây đốt thử. Sắp gỗ đứng rồi tấp đất lên, trừ phía đốt nửa mét, phía cuối hào nửa mét. Khi lửa cháy đều, ngọn lửa phía cuối hào bùng lên là lấp đất kín phía đốt. Khi ngọn lửa cuối hào hạ xuống, khói trắng bốc lên thì tấp luôn. Hai ngày sau moi ra hắn không ngờ cây gỗ dài như thế nào than dài như thế ấy, trở sống rựa gõ vào cứ kêu boong boong, phải đập thật mạnh than mới gãy khúc...

     Minh Chột vừa bước chân lên tàu thì thằng Thuộc bước tới bảo:
     - Lúc sáng anh Thắng tới đây dặn là anh đừng lên lâm trường, chiều nay anh về ty làm việc với anh Ngàn bên công an.
Quay lại quán Rừng Chiều, mới thấy bóng, Mĩ Vân đã ngọt ngào:
     - Anh quên gì à?
     - Quên gì mà quên, chiều nay họp với công an.
     - Có chuyện gì thế anh?
     - Không biết.
     - Thôi để em pha càfê, anh em mình nói chuyện.
Tào lao một lúc, Minh Chột buột miệng hỏi thăm Tường Vi. Mĩ Vân nguýt dài:
     - Anh chưa chiếm đoạt được nên hỏi thăm chứ gì? Đàn ông các anh tệ bạc lắm. Em đã bảo nó là người của ông Huy rồi kia mà. Anh tính đoạt "vợ" bạn sao?
Minh Chột chống chế:
     - Không, hỏi để biết dạo này cô ta có khá hơn không, có chuyện liên quan đến cô ta.
     - Có phải chuyện cô ta mối lái gỗ không? Hình như cái vụ lâm trường anh mất gỗ lát cô ta mối lái đấy.
     - Em cũng biết chuyện này à?
Mĩ Vân nhấp ngụm cafê, nhìn thẳng vào mặt Minh Chột.
     - Vụ ấy anh có tham gia không?
     - Không, làm gì có!
     - Làm gì có...Mĩ Vân kéo dài giọng, sợ em xin tiền chứ gì?
     - Không, anh không có thật mà.
     - Thế mà em nghe bọn buôn bè kháo có người của lâm trường đứng đằng sau đấy.
Minh Chột chợt nghĩ hay là thằng Trí Vịt? Bất chợt nghĩ đến việc trước khi đi họp Trí Vịt đã đến nằn nì:
     - Anh ạ, bọn mua gỗ hẹn cuối tuần mới thanh toán tiền, anh chịu khó chờ chút, em mong anh rộng lượng tha thứ, đừng mang việc cưa đã qua sử dụng báo với sếp.
     Ánh mắt Mĩ Vân như chờ đợi câu trả lời, ánh mắt của yêu thương, chân thành, động viên, khuyến khích. Minh Chột nghiệm ra rằng mỗi suy nghĩ, bức xúc, bực bội của hắn dần được giải quyết khi nói chuyện với Mĩ Vân...ở bên cạnh Mĩ Vân hắn cảm thấy thoải mái, yên tâm, thanh thản lạ.
     - Có người lâm trường đứng đằng sau vụ này thật em ạ.
Rồi Minh Chột kể cho Mĩ Vân nghe chuyện tình cờ phát hiện hai cái cưa đã qua sử dụng thế nào, thái độ Trí Vịt ra sao.
     - Anh đã báo chuyện này với sếp chưa?
     - Chưa em ạ.
     - Vì sao anh không báo?
Minh Chột im lặng, Mĩ Vân nói:
     - Có phải anh định ăn chia với nó không?
Minh Chột gật đầu.
     - Không được đâu anh ạ. Anh mà nhận tiền của nó là anh chết chùm với nó luôn đó. Anh thì ẩu nhưng nó quá láu cá.
Nắm lấy tay Minh Chột, Mĩ Vân rơm rớm nước mắt:
     - Em chỉ lo cho công việc của anh thôi. Những gì ai cho em, giúp em em đều ghi trong sổ hết. Em ghi để nhớ mà trả. Chỉ có anh là người thương em nhất, vô tư với em nhất. Cho nên lúc đầu em làm vốn buôn bán, khi có rồi em dồn lại trả cho anh. Em chỉ tiếc là không được làm vợ anh, nhưng em cầu trời khấn phật, anh cho em đứa con, với em thế là đủ...
     Minh Chột bối rối, lâu nay hắn nghĩ Mĩ Vân chiều chuộng hắn là vì cái ví tiền của hắn. Giọng nói, bàn tay, ánh mắt, cử chỉ của Mĩ Vân như khẩn cầu, như thương xót cho chính Mĩ Vân chứ không phải thương xót cho hắn. Nắm chặt tay Mĩ Vân, Minh Chột nói:
     - Được rồi, anh sẽ làm theo lời em!
Mĩ Vân chùi nước mắt.
     - Trưa nay anh ăn cơm với em nhé, em nấu canh rau đay cua đồng.
     Khi Minh Chột bước vào phòng họp đã thấy Ngàn và sếp Kim đang ngồi uống nước trà nói chuyện.
     - Chào sếp, chào anh Ngàn, tôi tới muộn một chút.
     - Được rồi, ta vào việc ngay, cậu Ngàn triển khai vấn đề chúng ta vừa trao đổi.
Đặt tách trà vào khay, Ngàn nói:
     - Vụ việc mất gỗ lát của lâm trường đã có manh mối. Nói thật, có người của lâm trường đứng đằng sau anh Minh ạ.
     - Anh muốn nói vụ trước hay vụ này?
     - Cả hai vụ.
Minh Chột lấy từ cái cặp ra hộp diêm có chữ ký niêm phong.
     - Sáng nay họp không có sếp nên tôi chưa nói, với lại cũng không biết nói thế nào. Hôm anh Trí đem cưa về lâm trường tôi kiểm tra thì trong mang cá  có mùn cưa. Tôi giao mấy anh trên lâm trường niêm phong để các anh xem xét.
Sếp Kim nói:
     - Vụ việc thế là rõ, không có cưa nào qua sử dụng cả. Khi bàn giao kỹ thuật, ngành chỉ lấy ngẫu nhiên một cái để thử. Cái ấy đang ở trong kho của ngành.
Ngàn tiếp:
     - Chúng tôi tin anh không đứng đằng sau vụ này nhưng chỉ đích xác là ai phải thật đầy đủ chứng cứ. Theo nguồn tin chúng tôi có thì nhóm Cường Gấu không còn ở đây nữa. Vụ trộm gỗ lát thứ hai người thực hiện là dân địa phương. Nhưng gần đây có một nhóm lâm tặc từ Yên Bái dạt sang do thằng Kiểm Lác cầm đầu. Do đó, các anh phải tăng cường tuần tra, kiểm tra.
     Cầm cái hộp diêm, sếp Kim hỏi:
     - Cậu khá thông minh đấy, thế khi lấy mùn cưa cậu có xem kỹ là loại gì không?
     - Chết, chuyện ấy em quên mất!
     - Không sao, bằng chứng này chỉ có giá trị khi đối chứng. Còn bên kiểm lâm sếp đã thực hiện kế hoạch như đã bàn chưa?
Nhấp ngụm trà, vê vê cái tách, sếp Kim chậm rãi:
     - Bên chốt kiểm lâm tôi tăng cường thêm ba người nữa. Từ ngày mai tôi điều anh Huy, thằng Cần sang lâm trường phối hợp tuần tra trong cả tháng cao điểm. Bắt được bọn lâm tặc là phải giao ngay cho công an địa phương, cần rút kinh nghiệm vụ Cường Gấu. Nếu phát hiện bọn chúng, cần tăng cường lực lượng, cậu nói với ông Tám Cá một tiếng. Chúng phá hết rừng của lâm trường thì rừng ông Tám chắc gì còn.
     Đưa tờ biên nhận vật chứng cho Minh Chột, Ngàn bảo:
     - Anh ký vào, giữ một bản. Anh trích cho biên bản nghiệm thu cưa máy cầm tay mà anh đã cho lập gửi cho tôi qua anh Thuộc cũng được. Khi phát hiện lâm tặc anh báo ngay cho chúng tôi để phối hợp. Nhược bằng tình huống gấp thì huy động lực lượng tại chỗ, việc này chúng tôi đã thông báo xuống các xã rồi.
     Tiễn Minh Chột ra cửa, sếp Kim động viên:
     - Việc trồng cây lâm trường cũng tạm ổn rồi, nguyên liệu cho nhà máy giấy có vượt chỉ tiêu, nếu không có vụ mất trộm gỗ thì lâm trường cậu nhận được giấy khen đấy. Cố gắng nhé!
     Ra cổng, đang phân vân vì nên về nhà hay đến quán Rừng Chiều thì gặp Thắng cưỡi Símson chạy tới. Vừa gạt chân chống, vừa phanh xe hết sức điệu nghệ, Thắng hỏi:
     - Anh đi đâu em chở?
     - Cho tớ về nhà rồi cậu kiếm thêm đứa nào thì tùy, ta làm con ba ba uống rượu.
Thắng vừa dừng xe trước sân, chị vợ Minh chột đã đon đả:
     - Chú Thắng lâu quá không tới chơi.
     - Em tới chỉ tốn rượu nhà chị thôi.
     - Chú cứ nói vậy, mấy khi rồng đến nhà tôm.
Thấy Thắng quay xe ra, chị ta hỏi:
     - Sao chú không ở lại chơi?
     - Em đi chút quay lại.
Thắng ra khỏi cổng, Minh Chột nói:
     - Bà ít lời đi một chút có được không. Khách khứa đến ra chào một tiếng rồi chế nước pha trà. Thân tình hay không là ở chỗ hành động chứ không phải bô bô cái miệng. Xuống bếp bắc cho tôi ấm nước!
     - Ông khi nào cũng bắt nạt vợ con. Thằng Cường đang đòi mua cái bình bịch như của chú Thắng ấy. Mấy đứa bạn nó đứa nào cũng có cả rồi.
     - Bình bịch cái con khỉ, chiều cho lắm vào, mẹ kiếp cứ về đến nhà là cứ tiền, tiền, tiền.
Mở tủ không tấy hai chai rượu Chivas 18, Martell X.O, Minh Chột hỏi:
     - Hai chai rượu của tôi đâu?
Chị vợ ấp úng:
     - Tôi đưa thằng Cường biếu ông thầy nó dịp lễ, quà cáp cũng phải bằng anh bằng em chứ, năm nay nó thi tốt nghiệp rồi.
Thấy thẩu rượu ngâm cạn hơn nửa, Minh Chột gằn giọng:
     - Con mẹ nó, rượu ông ngâm cũng làm quà biếu à!
     - Mấy hôm trước bạn nó tới đây, có thức ăn ngon cho chúng uống một chút tiêu hóa cho nó tốt.
     Ra vườn, xả nước bắt ba ba, mười mấy con chỉ còn đúng ba con. Bắt hết, tước cái dây chuối buộc miệng bao, Minh Chột thấy hai vỏ chai rượu nằm chỏng chơ dưới gốc. Xách bao ba ba, cầm hai cái vỏ chai vào nhà, Minh Chột ném mạnh. Tiếng vỡ của vỏ chai làm chị vợ giật mình chạy lên thi thấy Minh Chột mặt hầm hầm, cầm cặp, xách túi ba ba đi ra ngõ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét