Thứ Ba, 27 tháng 3, 2012

Ký ức hè . . .


Đã rộn tiếng ve gọi hè. Đầm sen rực một màu đỏ. Ngàn ngàn búp sen như đèn lồng nhỏ rung rinh trong gió, muội đèn là mùi hương sực nức đồng quê.
     Trời xanh cao quá, ánh nắng mùa hè nóng gắt hơn như bởi được nung lên từ hoa phượng đỏ. Dãy phượng cổ thụ da dẻ sần sùi mà sao trào sức sống đến thế.
     Con đường đến trường, mỗi khi cơn gió thổi qua, mịt mù bụi đỏ. Bụi khó chịu thật nhưng không có bụi đỏ trong trong ngày hè như thiêu thiếu một cái gì đó.
     Đếm ngược ngày chia tay mái trường yêu dấu, bạn bè viết cho nhau những dòng lưu bút. Những chàng trai nghịch ngợm không biết trở nên tư lự tự lúc nào.
     Đã bao năm trôi qua mà tôi vẫn nhớ mãi mấy câu thơ không rõ tác giả, em viết cho tôi:
          Ai đã từng nghe tiếng ve sầu trên cành phượng đỏ
         Ai đã bao đêm bước xào xạc trên lá vàng khô
         Một thuở học trò qua đi
         Buồn bật khóc . . .
     Tiếng trống tan trường cắt ngang dòng lãng đãng hè  xưa. Tựa ban công nhìn xuống, suối áo dài trắng phất phơ bay và văng vẳng đâu đây nhạc phẩm " Thời hoa đỏ ". . .

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét