Đã bao lần em tựa hồn ta
Hát câu dân ca bồng bềnh sóng nước
Giọng xứ Nẫu mà mấy ai có được
Lúc thanh cao khi sâu lắng...mơ màng...
Ơi mênh mông xứ sở hoa vàng
Trên cỏ xanh,xanh ngàn năm thương nhớ
Ngấn trắng áo cha mặn mòi hơi thở
Hương lúa thơm mẹ trải khắp đường làng.
Hồn quê ấy cứ rạo rực mênh mang
Câu dân ca dát ánh vàng ban sáng
Anh nghe tiếng hải âu, tiếng sóng
Tếng mẹ Âu Cơ đồng vọng bồi hồi.
Em ơi em dẫu bay khắp trăm nơi
Câu hát em vẫn mặn mòi hương biển
Đất Phú trời Yên muôn đời hiển hiện
Như nụ hôn đầu mình dâng hiến cho nhau!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét